Giao thừa

 “Hà Nội mừng đón Tết, vắng bóng người đi… Liễu rủ mà chi… 
Đêm tân xuân, hồ Gươm sao lung linh … Hoa mai rơi rủ nhau nơi phương xa 
Đường phố vắng bóng đèn chạnh lòng tôi nhớ tới người em…” 

Hắn khép lại đêm diễn cuối năm bằng ca khúc “Gửi người em gái miền Nam” nhưng chẳng ai them để ý tới tiếng hát của hắn. Hắn đưa mắt nhìn cái màu đỏ lòe loẹt của ngày Tết mà chủ hàng dán đầy quán cà phê. Rồi hắn lại đưa mắt nhìn xung quanh. 10 rưỡi tối 30, quán vắng tanh. Hắn thở dài, lặng lẽ vuốt lại chiếc áo vét trắng rồi bước ra phía quầy bar.

Bà chủ quầy đưa cho hắn tờ 500.000. Hắn lạnh lung cảm ơn rồi chán nản bước ra khỏi quán. Hắn dắt xe và bắt đầu nổ máy. Con Dream Tàu đạp mãi mà không nổ.

“Đoàng”! …
Một quả pháo của bọn choai choai nào ném ra đường khiến hắn giật bắn mình. Hắn lầm bầm nổ máy. Tiếng máy xình xịch. Hắn rú ga phóng đi.

Cả một năm hắn chỉ đợi đến ngày Tết để được thấy Hà Nội vắng vẻ và trong sạch. Thế mới biết đây là chốn “Quần ngư tranh thực”. Suốt một năm giời những kẻ cơ hội và đói ăn quần nhau nát cả chốn thị thành. Hà Nội đáng thương… Hắn thở dài.
Hắn về số rồi đi chầm chậm lại. Trời năm nay rét ngọt. Lâu lắm không có cái Tết lạnh như thế. Lạnh tới nỗi những bông đào không thể nở được. Lạnh tới nỗi hắn cũng không muốn hát nữa, chỉ muốn rúc trong chăn như một con chuột trú đông. Hắn nhìn quanh đường phố tối sầm, lạnh ngắt. Hắn cứ thấy thiếu thiếu một cái gì đó mà hàng ngày hắn vẫn quen thuộc. Một chén chè đặc, một hơi thuốc lào? Giờ thì có ai mở hàng mà chè đặc với chẳng thuốc lào. Người ta còn mải lo làm mâm cơm giao thừa rồi say sưa cho những ngôi sao ca nhạc mà người ta vẫn tôn vinh.
Hắn dựng xe trước một cánh cửa quen thuộc. Trước cánh cửa này, có một bà già bán hàng nước mà thường ngày hắn vẫn hay ngồi Nhưng hôm nay chắc bà già cũn nghỉ. Lúc này hắn đã mỏi, hắn đỗ xe lại, tắt máy, xuống xe rồi lặng người trước cửa.
Những tiếng hát “Tết! Tết! Tết! Tết đến rồi” làm hắn phì cười. Ừ nhỉ! Từ ngày chính phủ cấm pháo, Tết cũng buồn buồn. Nhưng mà hát hò kiểu này, nghe cũng giống tiếng pháo. Hắn quay trở lại với chiếc xe máy. Một giọng ca nữ vút lên cao. Hắn khựng người lại, cố ngó qua khe hở cửa sắt để nhìn vào chiếc TV của gia đình chủ nhà. Học trò của hắn cách đây 5,6 năm. Một nữ ca sĩ xinh đẹp, có giọng hát của một con chim họa mi.
Còn nhớ thời đó, hắn là thần tượng của cô. Hắn có một chất giọng trầm đáng quí. Một khả năng âm nhạc thiên bẩm. Thuở còn trong trường nhạc, bao nhiêu em theo đuổi. Bao nhiêu đàn em phải nghiêng mình kính phục. Còn các thày thì mắt tròn mắt dẹt khi nghe hắn hát. Và cô học trò này cũng nằm trong số những cô gái say mê hắn. Nhưng hồi ấy, hắn kiêu ngạo lắm. Hắn luôn nghĩ trái tim hắn chỉ dành cho một thiên thần chứ không thể dành cho một kẻ dung tục được. Thế rồi thời gian trôi qua, hắn bỏ dở trường nhạc vì thấy không còn gì để học ở đó. Hắn quăng quật giọng hát của mình ở khắp các giải thi, chẳng có cơ hội nào cho hắn, vì hắn không có tiền. Còn cô học trò ấy sau đó cặp với một ông to có sức ảnh hưởng tới giới biểu diễn và dần dần trở thành một ngôi sao lớn. Hắn nhếch mép, liệu cô ta có nhớ tới một thời theo đuổi tên ca sĩ vô danh ấy không.
Nghe hết bài hát, hắn nổ máy phóng xe đi. Trời lạnh quá. Gío táp vào mặt hắn, vào xoang mũi hắn. Hắn thấy rát ở cổ họng. Hắn thèm rượu. Gía có rượu lúc này thì cũng ấm người, thông xoang. Giờ hắn đã thấm mệt. Có nhà mà chẳng muốn về. Mà đó không thể gọi là một cái nhà được. Nó là một cái ổ chừng 10m2 mà hắn vừa thuê. Vợ hắn đã bỏ hắn đi theo một người đàn ông khác vì hắn không nổi tiếng, hắn không kiếm được tiền, hắn ăn tàn phá hại.
Mỗi lần về đến nhà, hắn sợ. Sợ cái sự một mình. Một mình ăn cơm. Một mình ngủ. Một mình xem TV. Hắn trốn tới hát ở những quán cà phê. Người ta chẳng them nghe đến hát. Đứng giữa dông người mà hắn hát cho một mình hắn nghe. Nhưng thây kệ, cũng được mấy lít xăng xe, cà phê cà pháo. Thế là được!
Có đêm ngủ mơ, hắn thấy mình đứng trên sân khấu nhà hát lớn, cất tiếng hát như một vị Thánh. Hắn sẽ cho mọi người thấy thế nào là hát đẹp thực sự. Hắn sẽ ca ngợi cái đẹp, ca ngợi những gì bay bổng, thoát tục, ca ngợi sự bác ái và nỗi cô đơn sang trọng. Rồi người ta sẽ lặng người khi nghe hắn hát. Người ta sẽ thấy cuộc đời đẹp hơn. Cái đẹp không phải là một cái gì kỳ quái và dị hợm như người ta vẫn đang cố rặn ra. Cái đẹp giản dị thôi, trong tâm hồn của mỗi con người.
Hắn bừng tỉnh dậy. Căn phòng có mỗi mình hắn và chiếc TV đang léo nhéo phát lại một buổi biểu diễn tại nhà hát lớn của các đại ngôi sao. Hắn nhăn mặt vì những thứ âm nhạc thấp kém, trụy lạc. Người ta đã cho đồng bào của hắn nghe những thứ gì thế này? Còn đồng bào của hắn, tại sao hắn yêu họ thế, mà họ lại lãng quên hắn, cười nhạt với hắn.
Một cô gái làm tiền chạm nhẹ vào tay hắn khiến hắn giật mình.
Hắn sẵng giọng:
– Gì thế?
Cô gái đong đưa dôi mắt, cố ưỡn ngực khêu gợi:
– Mình tìm nhà nghỉ nhé…
Hắn quát:
– Biến đi…
Cô gái cụt hứng, ngúng nguẩy bước đi.
Cô gái bước đi được chừng mươi mét, hắn gọi lại:
– Mà này…
Cô gái quay ngoắt lại:
Gì?
Hắn vẫy tay:
– Ra tôi bảo…
Cô gái lại ngúng nguẩy, tươi cười lại gần hắn.
Hắn thở dài:
– Em có thích nghe hát không?
Cô gái cười ngất:
– Bố ơi… Con lậy bố… Con không có thì giờ đi nghe hát với bố đâu…
Hắn chẳng nói chẳng rằng gì them nữa. Ả gái điếm vẫn cố đứng đợi xem hắn định làm gì. Hắn cất tiếng hát trầm ấm, say sưa. Hát như chưa bao giờ được hát. Tiếng hát của hắn sang trọng, bay bổng như muốn xoáy sâu vào lòng người. Hắn kể lại câu chuyện tiếng hát chàng Trương Chi ngày xưa. Hắn những tưởng mình là Trương Chi. Hắn vẫn đang chờ đợi một nàng công chúa. Hắn thấy mình hóa thành chén ngọc. Rồi hắn buồn buồn hát:
“Ngồi đây ta vỗ mạn thuyền
Ta ca Trái đất còn riêng ta…”
Hắn thấy mình trống trải, thấy mình cô đơn, và thấy mình đứng cao hơn cả Trái đất. Hắn thấy mình tan vào cõi lạnh, thấy hồn mình như đã lìa khỏi xác. Thấy đâu đó ánh đèn sân khấu đang bật sáng quanh mình.
Ả gái điếm ngây người nghe hắn hát. Ả say đắm không biết mình đang định làm gì. Hắn mỉm cười thỏa mãn.
Cô ả xuýt xoa:
– Ôi, anh là ca sĩ à… Anh hát hay thế…
Hắn dịu giọng với cô ả. Hắn có ngờ đâu một cô gái làm tiền lại có thể cảm nhận và biết trân trọng tiếng hát của hắn.Hắn run run xúc động:
– Cảm ơn em…
Cô ả thốt lên:
– Anh hát giống như ai nhỉ… Hay quá? Em chưa bao giờ được nghe ai hát hay như thế? À… Phải rồi… Như Ngọc Sơn ấy chứ…
Hắn sầm mặt lại. Lời khen của ả gái điếm như một gáo nước lạnh hắt vào mặt hắn giữa đêm cuối năm giá rét. Hắn gượng cười:
– Ừ… Tự hào quá nhỉ…
Hắn nổ máy phóng vút đi mất thoát khỏi ả gái điếm rẻ tiền. Sắp 12h rồi. Sắp hết một năm bết bát của hắn. (Với hắn năm nào mà chẳng bết bát.)  Hắn phóng xe thật nhanh, thật nhanh về đến cái khu xóm trọ rách nát, chật hẹp của hắn. Pháo hoa phóng vút trên bầu trời đen ngòm. Pháo hoa nổ lụt phụt. Người ta đổ xô ra sân xem pháo hoa, mặt ai cũng rạng rỡ.
Hắn đứng sững rồi nhìn quanh khắp những kẻ tầm thường đang mải mê xem pháo hoa kia. Hắn rời khỏi chiếc xe máy. Xung quanh hắn bỗng sang rực rỡ. Xung quanh hắn bỗng huyên náo tiếng cười. Một niềm phấn khích và một ngọn lửa cháy bùng trong lòng hắn. Cơn phấn khích ấy làm rung từng dây thanh đới của hắn.
Hắn cất cao tiếng hát. Rồi hắn lại xuống trầm. Hắn say đắm trong những giai điệu đẹp đẽ nhất mà hắn vẫn yêu mến. Hắn chẳng cần biết mình đang hát cho ai nghe nữa. Cũng chẳng cần biết có kẻ đang khen hắn hát hay, có kẻ đang chửi hắn điên. Hắn cứ hát… Hết bài này sang bài khác. Hắn hát để ca ngợi cái đẹp. Hắn rang hết sức bình sinh để hát cho thật nhiều người nghe thấy. Để người ta quên đi những chum pháo hoa đang nổ trên đầu.
Hắn thấy mình bay bổng giữa không trung. Hắn thấy mình lẫn vào những chùm pháo hoa. Hắn thấy mình ngồi trên một con thuyền nan cưỡi giữa sương khói và say sưa chìm đắm trong tiếng hát. Hắn thấy mình hóa thành một chiếc cốc ngọc mà một mĩ nhân đang ngắm nghía, nâng niu.
Hắn hát như thể đây là lần cuối, Những sợi dây thanh đới của hắn căng hết cỡ. Những giọt máu như rỉn ra từ từng sợi dây mỏng mảnh ấy. Hơi trong ổ bụng của hắn được đưa lên để làm thăng hoa cho từng khúc thức mà hắn muốn thể hiện. Hắn đang dạo bước ở trên mây. Hắn thấy ánh sang quanh mình cứ lan rộng, lan rộng xua tan đi tối tăm, u ám.
Hắn sẽ lên tới Thiên cung để hát cho Hằng Nga hay Chức Nữ nghe. Chốn trần gian lấy đâu ra người quan tâm tới giọng hát của hắn. Hắn sẽ bay thật cao, cao nữa, cao đến vô tận, cao hơn cả Thiên cung. Trên ấy chỉ có một mình hắn.
Hắn lại hát, hát bằng cả máu và nước mắt. Hắn hát cho một mình hắn nghe. Trên đời này, trong khắp vũ trụ này, chỉ có hắn là khát khao cái đẹp và chỉ có hắn có thể mang lại cho hắn cái đẹp… Hắn tan biết giữa vô cùng…

Chạm

Xuân…

Vạn vật cựa mình…

Hoa lá, chim muông, nắng ấm, và cả những nụ cười… đều như muốn khiêu gợi một cái chạm… Nhẹ nhưng sâu sắc!

 

Chỉ cần một cái chạm, có điều gì vô hình thấm vào da thịt, và đi vào tận thăm thẳm bên trong. Giật mình chợt nghĩ, ngày mai, tất cả những gì đẹp đẽ nhất đang sinh sôi nảy nở kia sẽ tan biến. Nhưng phần vô hình của chúng vẫn tồn tại trong ta, khiến ta tiếc nhớ, khắc khoải và kiếm tìm… Và rồi mùa xuân sang năm, ta lại chạm vào vạn vật khác, và vẫn với cảm giác này, và vẫn tiếc nhớ mênh mang…

Nếu mọi thứ hữu hạn là không thật vậy thì cái gì mới là thật? Liệu thực sự có chăng một cõi nào đó vô hạn, không sinh không diệt, giống như các bậc giác ngộ đã chỉ ra. Nơi đó có thật vô biên, hay chỉ bởi họ chưa chạm tới đường biên cuối cùng…

Những cái chạm càng sâu sắc thì càng khiến ta đau đớn. Và thật mỉa mai, trong đau đớn ta nhận ra rằng chẳng có gì là thật cả. Đôi khi thầm nghĩ, giá như ta đừng chạm vào bất cứ thứ gì của thế giới này, thì có thể ta không cảm nhận thấy sự lụi tàn của nó, và ta sẽ chẳng có bất cứ sự đau đớn nào.

Đau đớn là yếu tố cần thiết để đánh thức ta khỏi cơn mộng mị. Trong mộng mị, mọi thứ ta chạm vào cứ thể như là hư không. Trừ phi, ta coi mộng mị như một cõi thực. Nhưng thức dậy rồi thì sao? Ta những tưởng cõi ta đang tồn tại ấy là thực, và ta cười nhạo kẻ khác vì sự mê muội. Ta quên mất là, khi chạm tới đường biên, ta sẽ lại giật mình vì phát hiện ra ta chẳng qua cũng đang ở một cõi mộng khác.

Và cứ thế, cứ thế… mọi thứ đều đi vào ta qua những cái chạm… tung hứng ta giữa thực tại nơi ta đang khám phá và tận hưởng. Để rồi, sau đó, ta chẳng thuộc về nơi đâu. Ta chẳng thể làm gì khác ngoài việc cứ tiếp tục cuộc hành trình đi tìm đường biên của sự vô cùng.