Long Điểu truyện – Chương 18: Dã Vương

Một mình Thiên Phụng trong thể năng lượng phượng hoàng chao lượn giữa bầu trời, vừa để phả lửa đốt cháy kẻ địch, vừa tránh mũi tên và khí độc của binh đoàn bất tử. Những linh hồn thoát ra khỏi vỏ áo giáp tụ lại thành một khối mây xám xịt. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng con phượng hoàng mà Thiên Phụng biến hoá lại rất lớn, ngang ngửa với Điểu Thiên Hoàng, nên đám người Dã Quốc không thể ngờ được rằng kẻ đang thiêu huỷ binh đoàn bất tử kia chỉ là một cô bé con hay lười biếng và vô phép tắc. Hoa nương nương và Sái Thương trông mà hết hồn hết vía, tìm cách rút lui cho nhanh chóng.

Binh đoàn bất tử đã vơi đi nửa quân số mà Thiên Phụng vẫn còn hăng máu chém giết. Đám mây đen trên trời mỗi lúc một phình to, đã bao trùm cả chiến trường rộng lớn. Trời tối sầm lại, lặng gió. Không khí oi nồng bốc lên mùi hôi thối của xác chết. Thiên Phụng thấy vậy, ngưng đốt phá, bay về phía đám mây đen. Cô bé khè lửa vào đám mây nhưng chúng không hề suy chuyển, vẫn cứ tiếp tục bay về bức tường thành.

Ngồi trong trung tâm điều khiển, Thần Cơ, Thái Sơn và Điểu Âu cũng nhận thấy tình hình nguy ngập. Ba đứa trẻ không biết đám mây đen kia là cái gì, nhưng chắc chắn là chẳng hay ho rồi. Thần Cơ nói:

– Mây độc này sợ nguy đến tính mạng… Mong là quận chúa sẽ không nghịch dại.

Thái Sơn tiếp lời:

– Cách tốt nhất bây giờ chỉ có dùng quạt thôi, mà như thế thì tường thành lại mở!

– Không được! Bọn lính kia xông vào, ta làm sao chống nổi!

Điểu Âu vỗ đùi:

– Phải rồi! Bọn này mà bị phát nổ thì chắc tan thôi. Kho thuốc nổ của ta còn nhiều lắm! Mìn chôn dưới đất này, bom ném tầm xa này, dây nổ liên hoàn này…

Thần Cơ xách tai Điểu Âu khiến cậu bé la oai oái:

– Thế mà nãy giờ còn ở đây nói nhảm, sao không nói từ đầu, mau đi bố trí thuốc nổ đi thôi. – Đoạn, cô bé quay sang Thái Sơn – Khi nào chị về đến nơi thì hẵng thổi gió nhé!

Thái Sơn ừ hữ không nói gì, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Thiên Phụng đang lượn lên sà xuống mà chưa tìm được cách xử lý đám mây xám. Con phim phượng hoàng sáng lấp lánh như ánh trăng trong những đêm thanh tịnh mấy lần định bay xuyên vào đám mây nhưng lại phải tránh ra, xem chừng trong mây có khí độc.

Thiên Phụng chán không muốn quan tâm đến đám mây và binh đoàn bất tử nữa, bay về phía Hoa nương nương và Sái Thương. Lửa phượng hoàng nóng rẫy phun thẳng vào hai vị nữ tướng. Trong đầu Thiên Phụng bấy giờ chỉ nghĩ ” Đã mất công diễu võ dương oai rồi thì phải nướng chín được cái gì đó chứ”. Bị Thiên Phụng truy sát, hai nữ tướng chạy như vịt, vừa chạy vừa la hét:

– Đại vương, cứu thiếp, cứu thiếp…

Thiên Phụng càng hăng máu, khắp toàn thân rực sáng như mặt trời ngày hè chói chang. Những tia sáng xuyên qua đám mây xám, tuy không làm tan mây nhưng khiến nó co rút lại quằn quại.

Một tiếng cười ha hả vang lên. Tiếng cười rền rền như sấm động, điệu cười cứa tận xương:

– Điểu Thiên Hoàng, đã lâu không chạm trán…

Thiên Phụng ngừng khè lửa bay lên cao nhìn về phía tiếng cười vang lên. Cô bé xoè đôi cánh rực rỡ nhìn chăm chăm vào vào một đám mây xám xịt khác có hình như đôi cánh bướm đen khổng lồ. Giữa đám mây hình cánh bướm, một đôi mắt đen sì không có lòng trắng đang nhìn cô bé với ánh nhìn vô cảm. Thiên Phụng thầm nghĩ “Rõ ràng hắn nhầm ta là cha ta, có lẽ vì thế mà có phần e dè chăng!”

Đám mây cánh bướm chạm vào đám mây đen do oán khí của binh đoàn bất tử hình thành, tạo nên chuỗi sấm sét uỳnh oàng đinh tai nhức óc. Những tia điện chiếu thẳng vào bức tường thành bằng đồng. Thiên Phụng thấy vậy lao vào đỡ tia điện. Tia điện đánh trúng vào cánh bên trái của cô bé khiến cô bé mất thăng bằng, ngã lăn xuống đất.

Máu của cô bé chảy ròng ròng. Thiên Phụng vẫn tự nhủ: “Không được! Bây giờ mà hoá nhân thân thì sẽ lộ mất!” Thiên Phụng giương cao cánh, cố bay chậm chạp lên trời.

Bức tường thành bắt đầu cử động ken két. Thiên Phụng đã bay lên cao hơn tường thành. Cô bé lao về phía đám mây hình bướm như một cuộn lửa sáng rực rỡ. Cánh quạt khổng lồ chuyển động, xoay thành một cơn lốc thốc ào ào về phía binh đoàn bất tử. Chúng vẫn đứng im bất động gườm gườm vững vàng không bị gió quật đổ. Nhưng đám mây đen oán khí bị gió xoáy xé tan. Chỉ còn đám mây hình bướm bay lên cao hơn, Thiên Phụng cũng bay theo sau, nên không bị gió làm cho chao đảo.

Máu trên cánh Thiên Phụng vẫn cứ tứa ra, cô bé chao đảo lạng qua lạng lại, không có được vẻ uy dũng như trước. Đám mây bướm đen bấy giờ mới phản công, lao về phía cô bé. Từ cánh bướm tiết ra lớp bụi chì. Bụi chì được phóng vào chỗ rỉ máu, máu ngả thành màu đen. Con bướm mây phình to ra, dùng mấy cặp chân lông lá bấu chặt lấy Thiên Phụng. Thiên Phụng giãy giụa cảm thấy những xúc tu cắm sâu vào da thịt mềm mại của mình, đè nghiến bóp nát từng mạch máu. Thiên Phụng khè lửa vào đôi mắt của con bướm. Tia lửa vụt tắt bởi hàn khí toát ra từ đôi mắt lạnh lẽo của nó.

Miệng con bướm sâu hoắm, lởm chởm gai dí sát vào cổ Thiên Phụng. Thiên Phụng thở gấp, vung đôi cánh. Máu của cô bé văng vào mắt của con bướm. Con bướm giãy nảy. Mắt của nó sùi lên một chất dịch đen cháy xèo xèo. Nó buông Thiên Phụng ra. Thiên Phụng lảo đảo nhưng vẫn cố giữ thăng bằng.

Con bướm đen hiện nguyên hình là một thanh niên tóc dài xoã ngang lưng, mặc bộ giáp đen bóng loáng bó sát người. Vẫn đôi mắt đen u tối, đáng sợ, lạnh như địa ngục. Da hắn trắng bệch, gân lên những đường xanh của mạch máu. Hắn dùng tay quệt vết máu và dịch đen ở khoé mắt mình, nhếch mép cười:

– Ngươi… không phải Điểu Thiên Hoàng!

Cùng lúc ấy, một chuỗi tiếng nổ vang lên. Bùm! Bùm! Bùm!… Tiếng nổ này là do thuốc nổ của Điểu Âu bố trí dưới chân tường thành. Khi binh đoàn bất tử tiến vào cổng thành thì thuốc nổ sẽ phát nổ theo từng đợt. Những lớp vỏ chì tan chảy trong trận lửa hừng hực dưới chân tường thành.

Lớp oán khí mờ mịt bốc lên theo khói lửa. Những gương mặt méo mó mờ ảo rít lên tiếng thét sởn gai ốc. Lớp oán khí ùa vào trong thành. Quân đội Điểu tộc ngập ngừng hoang mang không biết nên xông vào đánh hay lên bỏ chạy.

Một người lính dũng cảm tiến lên, thọc mũi giáo vào luồng oán khí. Luồng oán khí bao trọn lấy anh ta. Chỉ trong giây lát, anh chàng đã hoá thành cái xác khô. Gương mặt của anh lính hoà vào luồng oán khí, cũng la hét căm hờn.

Thấy vậy, toán lính hò nhau rút lui. Lúc này quân đội không người chỉ huy, có thể có tổ chức như vậy chỉ có thể là quân của Điểu tộc.

Bỗng nhiên, bốn bề vang lên khúc hát trầm hùng. Tuyết bắt đầu rơi. Những xác chết và vết máu lênh láng chiến trường bị tuyết phủ lên. Tuyết lất phất làm tan đi khí u uất của nhiều ngày chiến trận.

“Chén rượu này
Hòa máu anh hùng
Quất roi ngựa
Bụi mờ biên tái
Chén rượu này
Cạn tim chính nghĩa
Nguyện phơi thây giữa đại ngàn
Thân xác anh hùng hư vô
Tinh thần anh hùng tuyệt đối
Cạn chén thôi
Cạn chén thôi…”

Dã Vương nghe khúc hát, chợt khựng người. Khúc hát càng vang vọng, hắn càng nhăn nhó, như thể có cái gì trỗi dậy bên trong. Hắn gừ gừ:

– Chúc Thịnh Lai… – Đoạn, hắn lầm bầm gì đó.

Thừa cơ, Thiên Phụng văng máu vào mặt hắn. Hắn dùng tay gạt máu. Xem ra máu phải rơi trúng vào mắt hắn mới khiến hắn quằn quại! Có thể, điểm đáng sợ nhất trên cơ thể hắn lại là điểm yếu cốt tử nhất. Tuyết phủ trắng trên máy tóc dài và tấm áo choàng đen nhưng do hắn vung vẫy rất mạnh nên tuyết tóe ra xung quanh. Tuyết làm dịu đi cơn đau mà Thiên Phụng vẫn cố cắn răng chịu đựng từ lúc bị trúng tia sét của Dã Vương tới tận bây giờ.

“Thân xác anh hùng hư vô
Tinh thần anh hùng tuyệt đối”

Khúc hát trầm hùng ấy vốn là khúc hát Chúc Thịnh Lai sáng tác cho nghĩa quân rừng Bạch Tùng. Tiếng hát đồng ca đang vang lên khắp chiến trường ấy cũng chính là của nghĩa quân. Nghĩa quân do Vương Minh dẫn đầu đã bao vây tường thành. Khúc hát ấy khiến oán khí dịu lại, mờ dần khí chì. Vương Minh tách khỏi nghĩa quân tiến lại gần luồng oán khí. Ba quân toan giữ lại nhưng Vương Minh khoát tay ra hiệu rằng mình không sao.

– Các ngươi ở đây đều là tử sĩ vô danh, nhưng ai cũng từng có một thời oanh liệt – Vương Minh nói bằng một giọng ngậm ngùi. – Ở đây có cả binh lính của Dã Quốc, Điểu tộc, Long tộc, và có lẽ của cả nghĩa quân rừng Bạch Tùng nữa. Thì sao chứ, tất cả đều hàm oan mà chết trên chiến trường. Có người bỏ lại gia đình, có người bỏ lại sự nghiệp riêng, thân xác hoá đất, linh hồn đau đớn. Các ngươi muốn giữ mãi nỗi đau này sao?

Một giọng nói như thể ngàn vạn tiếng đồng thanh:

– Trong nỗi đau ta thấy mình tồn tại! Ngươi có thể cho ta cái gì?

Vương Minh nén khí trong ngực rồi bung ra:

– Không! Đây không phải là tồn tại! Các ngươi bị trói buộc bởi một thiết lập chấp niệm của Dã Vương!

Luồng oán khí lập tức bùng phát tức giận, toan bao trùm Vương Minh. Vương Minh ho sặc sụa nhưng vẫn cố đứng vững:

– Các ngươi giết ta cũng được… nhưng… hãy nhớ những ký ức hạnh phúc trong đời các ngươi… Những ước mộng đẹp đẽ… Tồn tại chính là ở giữa đau khổ và hạnh phúc. Oán hận mà làm gì… Giết ta đi, ta không có gì để oán hận, ta sẽ đánh thức các ngươi!

Sau lưng Vương Minh, nghĩa quân rừng Bạch Tùng vẫn cất cao giọng hát. Quân đội của Điểu tộc cũng hòa vào tiếng hát thành một bè mạnh mẽ và uy lực:

“Quất roi ngựa
Bụi mờ biên tái
Chén rượu này
Cạn tim chính nghĩa
Nguyện phơi thây giữa đại ngàn”

Từ đại ngàn sâu thẳm của dãy Đại Sơn hùng vĩ, tiếng sói lại hú lên tràng dài xuyên màn tuyết trắng xóa.

Hà Thủy Nguyên

Mời các bạn đọc các chương trước tại đây: https://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/