Bông và mùa thu

Mùa thu lăn dài theo những giọt mưa. Những giọt mưa bứt lá rụng tơi bời. Lá xanh, lá vàng lốm đốm trên khoảnh sân nhỏ hẹp. Khoảnh sân lọt thỏm giữa một khu ngồn ngột nhà cao tầng. Im lặng tới đáng sợ! Sự đáng sợ không bắt nguồn từ sự hoang vắng! Đáng sợ là vì trong những căn nhà bề thế ấy có người cũng như không. Cơn mưa, mùa thu hay chiếc lá đều chưa từng nhìn thấy chủ nhân của khu nhà. Chúng chỉ thấy một con chó bông nằm say ngủ trên hiên nhà, luôn miệng “ăng ẳng” trong những cơn mơ.Bông bừng mắt tỉnh dậy. “Gấu!” Ngạc nhiên chưa… Bộ lông trắng muốt được tẩy rửa bằng dầu gội đầu đâu mất rồi. Bông mang máng nhớ tới cái quảng cáo gì đó có hai con thiên nga trắng lội nước, một con khi vục đầu xuống thì màu trắng được thay dần bằng màu đen. Chẳng lẽ mưa mùa thu đã cướp mất màu trắng trên bộ lông của nó. Nó thành một con chó đen mất rồi… “Gú… ú…” Bông tru lên vươn vai đứng dậy…

Qúai! Ngồn ngộn nào là núi… là núi… Chẳng thấy những ngôi nhà cao tầng đâu, chẳng thấy cái hiên lát gạch bóng loáng đâu… chỉ thấy đá chồng chất thành một cái hốc.

Bông nghe thấy tiêng gió rít, tiếng ầm ầm của ngàn con voi giày xéo cánh rừng đang trào qua các núi đá đen sì. Bông lao người ra khỏi hốc đá. Nó chạy thục mạng, chạy như chưa bao giờ được chạy, chạy vì tranh được cục xương của một con chó dữ nhà hàng xóm, chạy muốn bay trên những thân cây đổ, dẫm nát cả đám muỗi vắt trốn trong đám địa lan , cỏ sắc dưới nền đất. Nó thích thú biết rằng có một con lũ rất to đang đuổi đằng sau nhưng nó cũng sợ con lũ ấy sẽ đòi lại màu đen trên lông nó. “Gú…ú…” Nó lại tiếp tục tru lên!

Nước lũ thấm vào chân nó lạnh buốt. Lũ càng dâng cao, màu đen trên lông nó càng bị tẩy đi. Bông lại trở về làm Bông. Nó thất vọng khịt khịt cái mũi…

Ôi chào… Lại một giấc mơ. Gío tạt mưa vào hiên nhà khiến nó tỉnh, thoát khỏi cơn lũ đang nhấn chìm dần màu đen trên lông nó. Bông gục đầu lên hai chân trước ngán ngẩm nhìn mưa thu rào rào kéo tuột nắng xuống mặt lá vàng. Cái cảnh buồn tẻ của mùa thu thành phố! Buồn tẻ tới muốn thè cả lưỡi ra cho đỡ thèm, đỡ nhớ lúc đuổi nhau với thác lũ giữa bốn bề xám xịt của đá, của núi, của rừng, của mây đen…

Nhìn kìa, mây trên trời đen chẳng ra đen, trắng chẳng ra trắng! Làm sao loài người có thể yêu mùa thu ở thành phố được nhỉ. Một chút nắng, một chút gió, một chút lá, một chút mưa… cái gì cũng một chút… đến là ức chế! Bông phì một hơi nhìn đàn kiến đang bu vào miếng thịt của nó ăn còn thừa vứt trong chiếc bát sắt ở xó nhà rồi uể oải đứng dậy. Mưa tạnh!

Bông bước xuống sân dạo một vòng ở mấy nhà quanh quanh. Một cô nàng bốn chân phe phẩy đuôi đuổi đàn kiến xếp hàng tránh lụt. Bông sững người giây lát, nó nghe thấy tiếng thác lũ đuổi đằng sau. Lại quái lạ nữa rồi! Xung quanh làm gì có núi mà vẫn có lũ rừng! Bông ba chân bốn cẳng chạy vội tới cô nàng. Cô nàng giật mình “ẳng” lên một tiếng “ứ hự”. Bông chẳng để cho ả kịp hiểu điều gì, nó dùng đuôi mình ngoắc chặt vào đuôi đối phương, đè hai chân sau lên tám móng. Cô ả “ư ử” rồi tru lên như chó sói. Tiếng nước bên tai Bông lúc một rõ và nó nghe thấy cả tiếng màu đen đang lan dần, lan dần trên từng sợi lông trắng muốt.

Mưa thu trong phố vẫn đẹp một cách sáo rỗng, mưa thu ru ngủ loài người trong âm điệu đều đều, buồn buồn, mưa thu làm ta quên những cơn lũ rừng. Nếu một ngày đẹp trời nào đó, ta chợt thấy cảnh trời mưa trong lá vàng rơi trở nên tẻ nhạt, ta chợt nghe thấy tiếng ào ào của nước xối từ trên cao tít gần trời đổ xuống thì phải chăng… ta cũng chẳng khác gì con Bông nhà ta.

Hà Thủy Nguyên
Hà Nội, ngày 5 tháng 10 năm 2005