Home Sáng tác mới Long Điểu truyện – Chương 17: Bầy sói rừng Bạch Tùng

Long Điểu truyện – Chương 17: Bầy sói rừng Bạch Tùng

Rừng Bạch Tùng từ lâu rất lâu rồi được coi là thánh địa của bầy sói. Bầy sói hoang có một quy định truyền đời rằng con sói nào chiếm giữ được địa bàn rừng Bạch Tùng thì sẽ là thống lĩnh của bầy sói trên dãy Đại Sơn. Khi Chúc Thịnh Lai phất cờ khởi nghĩa đã dành nhiều công sức để tìm hiểu về địa thế của khu rừng này bằng cách theo dõi bầy sói. Đa phần đều cho rằng những con sói tụ với nhau thành nhiều bầy nhỏ có mối quan hệ về huyết thống, nhưng thực ra chúng có tính tổ chức cao hơn thế, đã có thể ý thức được về giống loài của mình. Chúng không giết và giành nhau mà đưa ra quy định chiếm cứ rừng Bạch Tùng. Hàng năm chúng đua tranh với nhau xem ai đến trước và ai mạnh nhất thì chính là vua sói. Vua sói sẽ ở khu rừng trung tâm, giao điểm biên giới với Dã Quốc và một phần Điểu tộc.

Chúc Thịnh Lai vốn thuộc dòng dõi có thể năng lượng sói, nên chàng đã biến thân mình thành dạng năng lượng và tham gia cuộc đua cùng bầy sói để giành lấy mảnh đất này. Chiến thắng bầy sói, Thịnh Lai biến sói trở thành một phần trong nghĩa quân của mình. Nhưng bầy sói không hoàn toàn chịu khuất phục. Có lần chúng đã xông vào doanh trại, bắt cóc người con trai duy nhất của phó tướng Vương Minh lúc ấy mới hai tuổi, tha vào rừng sâu. Trong lúc cả nghĩa quân đang nháo nhác đi tìm chú bé thì chú bé ấy đã cưỡi lên lưng con sói đầu đàn và thuần hoá được nó từ lúc nào. Đứa bé không kể cho người lớn biết cách nó thuần hoá bầy sói nhưng từ đó bầy sói chỉ nghe lời thằng bé. Mặc dù Thinh Lai là thủ lĩnh của nghĩa quân rừng Bạch Tùng nhưng thằng bé ấy mới là vua sói đích thực. Thằng bé ấy chính là Vương Lâm, chỉ huy của đàn sói đang xông pha trận mạc.

Hoàng Tế Thiên theo dõi Vương Lâm từ thuở nhỏ, nay cùng cậu bé chiến đấu, không khỏi bội phần khâm phục. Quân Điểu tộc có sự giúp sức của bầy sói mạnh mẽ hơn hẳn. Xác linh cẩu bị xé rách họng nằm la liệt trên chiến trường. Những tia sét thiêu rụi bầy mĩ nữ trần như nhộng không chút thương xót. Hoa Nương Nương tá hoả lướt người bỏ chạy khỏi chiến trường. Lúc này chỉ còn nữ tướng linh cẩu Sái Thương vẫn giương cung nhắm vào Điểu Tùng.

Từ trong làn sương mờ xa xa, một binh đoàn bằng sắt đang tiến gần đến chiến trường. Đây là binh đoàn bất tử của Dã Quốc. Những binh lính sau khi chết sẽ được Dã Vương thu thập linh hồn, đưa vào cỗ máy bằng chì để tá túc. Những linh hồn ấy lại được tiếp tục cuộc đời chiến binh của mình. Nhưng những linh hồn này không thể tự mình vận động cỗ máy mà cần có Dã Vương điều khiển trực tiếp. Sự tiến công của binh đoàn bất tử này đích thực đã chứng minh rằng Dã Vương đích thực dẫn quân.

Từ trên trời cao, Điểu Tùng không khỏi lo ngại về binh đoàn bất tử. Trước nay, thứ ngăn cản sự tiến công của binh đoàn bất tử chính là bức tường thành vững chắc. Biết được thế mạnh ấy, Dã Vương đã lập một âm mưu dài từng bước, từng bước bẫy chàng phải mở tường thành. Chàng ước lượng cho đến khi binh đoàn áp sát, tường thành chưa thể đóng lại như cũ. Như vậy chỉ có thể cố cầm cự, cùng lắm là ngăn chặn chúng vào thành. Khi tường thành đóng, tất cả những người mắc kẹt bên ngoài sẽ chết nhưng cũng đành vậy thôi.

Điểu Tùng bay đến gần phòng điều khiển, ra lệnh gấp rút:

– Thái Sơn, mau đóng cửa thành!

Thái Sơn ngập ngừng:

– Nhưng…

– Đó là quân lệnh! – Điểu Tùng gằn giọng từng tiếng rồi đập cánh bay đi.

Thái Sơn vẫn không quyết, Thần Cơ thấy vậy liền giục:

– Kìa em, bác đã ra lệnh rồi.

Điểu Âu sắc mặt có phần hốt hoảng:

– Không được, như vậy mọi người ngoài ấy biết phải làm sao?

Thần Cơ vẫn nghiêm giọng:

– Cha ta dậy rằng quân lệnh là quân lệnh. Khi một vị tướng ra lệnh đóng cửa thành thì họ đã chọn cách hi sinh một ít để cứu rất nhiều người.

Thiên Phụng bấy giờ mới nói:

– Cứ đóng cửa thành vào! Ở ngoài đó là ai chứ? Toàn là các chiến tướng hàng đầu. Chắc chắn sẽ còn có tiếp ứng, không phải lo đâu!

Thái Sơn hít một hơi dài rồi bấm một loạt các nút lệnh đóng cửa thành. Tiếng kim loại chạm nhau rin rít, xung quanh rúng động bởi sóng âm vang ra từ cái cửa đang khép lại dần từng khe hở.

Từ trên tường thành, bốn đứa trẻ đã nhìn thấy binh đoàn bất tử của Dã Vương tiến đến gần. Binh đoàn dẫm lên xác các mỹ nữ và các linh cẩu la liệt, không chút động tâm. Tiếng từng khối sắt bước đi chấn động cả bãi đất rộng. Những con sói của Vương Lâm nhanh chóng đánh hơi thấy nguy hiểm, liền lùi lại gầm gừ.

Hoàng Tế Thiên ngưng tay chém giết, đến gần Vương Lâm:

– Đó là binh đoàn bất tử của Dã Vương. Chúng bất bại. Mau rút quân!

Vương Lâm “Hừ” một tiếng:

– Cháu cũng bất bại!

Nói đoạn, cậu bé hú lên một tràng dài. Những con sói cũng hú lên. Vương Lâm thúc vào lưng con sói đầu đàn màu đen tuyền, hung dữ nhất, lao về phía binh đoàn bất tử.

Hoàng Tế Thiên lắc đầu chán nản, thầm nghĩ: ” Đứa bé này quá kiêu dũng, không biết trời cao đất dày là gì. Nhưng nó là con của Vương Minh, ta không thể bỏ mặc nó. Ta cũng không thể bỏ mặc binh sĩ của thành Trấn Tây.”

Hoàng Tế Thiên phất cờ lệnh ra hiệu lui binh. Binh lính Điểu tộc vừa chống đỡ lại đám linh cẩu, vừa rút về thành. Hoàng Tế Thiên vốn sở hữu thuật khinh công nhanh hơn hẳn mọi người. Chỉ trong phút chốc, chàng đã đâm xuyên kiếm vào cổ họng của hơn chục con linh cẩu. Đòn ra của Tế Thiên tuy không mạnh nhưng nhanh và trúng tử huyệt.

Quân lính đã rút dần vào thành. Cửa thành đã đóng được hơn một nửa. Những con linh cẩu gần như không thể tiếp cận được đến chân thành bởi đã bị bầy sói của Vương Lâm và Tế Thiên ngăn cản.

Hoa nương nương lúc này đã rút, bỏ lại Sái Thương một mình xoay sở giữa chiến trường. Mấy lần Sái Thương định tấn công Vương Lâm đều bị tia sét của Điểu Tùng giáng xuống cản trở. May mà thân thủ Sái Thương nhanh nhẹn có thể thoát khỏi tia sét trong gang tấc, nếu không chắc đã biến thành nữ tướng linh cẩu cháy khét rồi.

Những người lính cuối cùng đã rút vào thành, cửa vừa hay đóng chặt, đúng lúc binh đoàn bất tử tiến đến. Binh đoàn bất tử là cả vạn khối giáp bằng chì đang dàn quân thẳng tắp. Binh đoàn đông đến cả vạn tên.

Vương Lâm thét to uy dũng nhưng giọng vẫn trẻ con:

– Dã Vương, bò ra đây cho ta xem!

Điểu Tùng từ trên cao, phóng một luồng điện xuống binh đoàn bất tử. Binh đoàn không hề hấn gì, ngược lại chúng gầm lên. Từ miệng chúng toả ra luồng khí xám bạc. Vương Lâm chẳng nói chẳng rằng hú đàn sói xông lên. Xương thịt làm sao chống lại được giáp sắt. Đối với binh đoàn bất tử, đàn sói không biết phải tấn công vào đâu. Một số con sói bị dính phải khí xám bạc do lính bất tử khè ra, lăn ra đất quằn quại.

Tế Thiên phi thân thật nhanh, lướt đến gần Vương Lâm, lôi tuột cậu khỏi con sói đầu đàn rồi cắp cậu vào nách, chạy nhanh về phía những rặng núi sâu. Vương Lâm giãy lên:

– Thả cháu ra!

Tế Thiên trừng mắt:

– Không đánh lại được đâu! Khí đó là độc chì đấy, nhiễm vào sẽ chết.

Vương Lâm nhìn về phía những con sói đang quằn quại. Cậu bé nghiến răng chau mày rồi hú lên một tràng dồn dập. Đó là hiệu lệnh thu quân của cậu.

Những con sói mau chóng rút về hướng Vương Lâm đang chạy. Một toán lính bất tử đuổi theo bầy sói, Hoàng Tế Thiên và Vương Lâm. Những mũi tên chì cũng được bắn ra lao vun vút. Nhiều con sói không chạy kịp, bị trúng tên, chết tức khắc.

Một toán khác của binh đoàn cũng tách ra để truy đuổi Điểu Tùng. Chúng bắn những mũi tên chì lên thẳng trời cao. Điểu Tùng chao đảo tránh né. Lúc này đòn ra của chàng quả thực là vô hiệu.Phần còn lại của binh đoàn tiếp tục tiến đến gần tường thành, xếp một hàng dài và chờ đợi. Nhìn thấy binh đoàn bất tử đứng dàn hàng, Điểu Âu không khỏi thắc mắc:

– Chúng đứng đần ra đó để làm gì vậy?

Thái Sơn trầm tư:

– Để đợi bắt được một trong số những người ngoài kia làm con tin, ép ta mở cổng thành.

Thần Cơ tiếp lời:

– Bác Điểu Tùng thì chị không lo. Bác ấy bay vào trong thành là xong. Nhưng còn chú Tế Thiên và Vương Lâm thì e rằng…

Thiên Phụng đột nhiên trèo lên gần cửa sổ rồi nói:

– Để ta!

Thoắt cái cô bé nhảy xuống tường thành. Cô bé nhắm mắt lại để cảm nhận tốc độ rơi trong khi ba đứa bé vẫn còn chưa hết kinh ngạc.

Khi gần chạm mặt đất, bỗng chốc, Thiên Phụng hoá thành một con chim phượng hoàng vàng rực rỡ. Ánh vàng của chim phượng hoàng sáng loá như mặt trời. Thiên Phụng lượn mình giữa không trung, khè lửa vào toán lính đang bắn tên vào Điểu Tùng. Những tên lính bị dính lửa của Thiên Phụng đều nóng chảy, không thể tiếp tục tiến công. Thiên Phụng ra lệnh:

– Tướng quân mau cùng ta đi cứu người!

Thiên Phụng lập tức bay về phía Tế Thiên và Vương Lâm. Điểu Tùng bay theo cô bé. Lần đầu tiên chàng bị một đứa bé ra lệnh như vậy nhưng đành cắn răng chịu thôi, bởi vì đứa bé ấy đang có năng lực tiêu diệt đám lính bất tử.

Thiên Phụng tiếp tục khè lửa vào đám lính. Chúng nóng chảy dần từng tên một. Điểu Tùng sà cánh thấp xuống thét to:

– Mau trèo lên lưng ta! Nhanh!

Tế Thiên xách Vương Lâm phi thẳng lên lưng Điểu Tùng. Điểu Tùng đập cánh bay lên cao nhưng vì chở nặng nên không thể bay nhanh được. Thấy vậy, cả binh đoàn bất tử cùng lúc phóng tên về phía Điểu Tùng và Điểu Thiên Phụng. Thiên Phụng vọt lên cao hơn bắn lửa xuống.

Điểu Tùng chở nặng chao đảo tránh né. Một mũi tên xuyên trúng cánh bên trái của chàng. Chàng sa xuống rất nhanh, hất Tế Thiên và Vương Lâm ngã lông lốc. Điểu Tùng hiện nhân thân, nằm sõng xoài trên mặt đất. Mũi tên găm vào vai trái của chàng, máu đen rỉ ra.

Tế Thiên vội chạy lại đỡ Điểu Tùng dậy, cõng chàng trên lưng. Vương Lâm huýt con sói đầu đàn đến gần. Cậu bé thì thầm vào tai sói rồi quay ra nói với Tế Thiên:

– Chú mau đưa tướng quân chạy về phía doanh trại cũ. Nơi đó an toàn. Kết giới bảo vệ cháu đã xây dựng lại. Cháu sẽ chạy theo sau.

Thiên Phụng vẫn tiếp tục phóng lửa về phía binh đoàn bất tử. Cô bé làm tan chảy chúng không thể đếm được là bao tên, nhưng chúng vẫn còn đông lắm.

Hà Thủy Nguyên

Mời các bạn đọc các chương trước tại đây: https://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/

Long Điểu truyện – Chương 1: Non cao cao, nước xanh xanh

Nghĩa quân của Chúc Thinh Lai nằm ở khu rừng Bạch Tùng ngay biên giới Tây Bắc của Điểu tộc trên dãy Đại Sơn. Rừng Bạch Tùng nằm lọt thỏm giữa bốn bề núi đá cao chót vót, mây mù giăng kín. Người thường không dám qua lại rừng Bạch Tùng bởi đàn sói lúc nào cũng lẩn quất săn mồi. Đàn sói ấy lại không dám xâm phạm đến trại của nghĩa quân. Người ta đồn rằng Chúc Thịnh Lai từ lâu đã luyện

Bí mật Long Thành – Chương 1: Đứa trẻ cô độc

Tôi sinh ra trong một gia đình quái gở. Về căn bản, tôi thích sự quái gở ấy, nhưng thỉnh thoảng tôi cứ thắc mắc tại sao gia đình tôi không như gia đình người ta. Mẹ tôi chẳng ngồi bên tôi kèm cặp, dậy tôi học như mẹ người ta. Mẹ mặc tôi thích học thì học, không học thì nghỉ. Tôi cũng kệ thôi, không bắt học là sướng rồi. Thỉnh thoảng, khi bị bà ngoại tôi ép buộc, mẹ mới ngồi hướng dẫn tôi

Long Điểu truyện – Chương 13: Ổ bướm

Tế Thiên lững thững đi vào một khu phố đèn hoa chăng rực rỡ. Nơi đây là điểm sáng sặc sỡ nhất của thành Trấn Tây xa xôi ngoài biên ải. Tiếng cười đùa chen tiếng nhạc, xiêm y phất phơ hường phấn. Tế Thiên không mấy xa lạ với chốn này. Chàng thành danh được cũng nhờ thuở trước hay qua lại khu ổ điếm. Những bệnh nhân thường xuyên với khoản trả hậu hĩnh cho chàng chính là những cô gái điếm ở

Long Điểu truyện – Chương 2: Sói hú rừng Bạch Tùng

Lúc này là độ vào thu, rừng Bạch Tùng mờ hơi sương bao phủ. Tuy tuyết không rơi nhưng một lớp mù trắng như giải lụa nhẹ tang bủa vây. Lấp ló trong màn sương là những cây tùng vươn thẳng đứng. Màu xanh của tùng vẫn mơn mởn trước lạnh giá dù đang dần vào độ úa tàn. Ẩn dưới lớp lớp mây mù ấy là quân đoàn bất bại của nghĩa quân Bạch Tùng. Họ đang đốt lửa nướng thịt voi rừng. Con

Long Điểu truyện – Chương 4: Phủ Trấn Tây mờ sương

Hoàng Tế Thiên sau khi vứt hết số thuốc bổ mà Vương Minh mua về cho Thái Sơn uống thì hàng ngày đều phải vận công điều khí cho cậu bé. Sinh lực bị tổn thương sao có thể dùng thuốc để chữa trị được. Thuốc chỉ là chữa trị bên ngoài, điều khí mới là cách trị tận gốc. Nhưng hiềm một nỗi, năng lượng của Hoàng Tế Thiên không đủ để trị  cho Thái Sơn. Chàng nguyện học nghề y để chữa bệnh