Home Sáng tác mới Long Điểu truyện – Chương 3: Dứt bỏ tình riêng

Long Điểu truyện – Chương 3: Dứt bỏ tình riêng

Chúc Thịnh Lai được đưa về rừng Bạch Tùng. Sương mù bủa vây quanh doanh trại. Nghĩa quân đứng thành hàng cúi đầu mặc niệm. Đàn sói tru lên từng hồi tang thương. Tử Quỳnh phu nhân và phó tướng Vương Minh quỳ trước thi thể của vị anh hùng. Thần Cơ vừa quỳ vừa ôm Thái Sơn đang thở hổn hển trong tay. Biến động tâm lý quá lớn và khí lạnh của núi rừng khiến Thái Sơn bệnh tình tái phát, tay chân bải hoải, không thể đứng dậy nổi.

Tử Quỳnh gạt nước mắt đứng dậy, thu hết toàn bộ sự kiên định của mình, nén nỗi đau xuống ngực, nói:

– Chúc Thịnh Lai, phu quân của ta, không cam tâm nhìn Dã quốc ngày một bành trướng, sử dụng tà thuật và quyền lực để kiểm soát thần dân, nên cách đây mười năm đã phất cờ nổi dậy, chống lại triều đình của Dã vương. Nhưng không chỉ có vậy, chàng muốn chiến loạn kết thúc, muốn Long tộc và Điểu tộc hòa hợp, muốn thần dân Dã quốc không phải chịu ách xiềng xích. Cảm nghĩa khí ấy của chàng, các vị đã theo phu quân ta, dựng nên nghĩa quân rừng Bạch Tùng lừng lẫy. Nay phu quân ta tử nạn, đường vào doanh trại sớm muộn gì cũng bại lộ, thế nên chúng ta không thể tiếp tục ở rừng Bạch Tùng được nữa. Chặng đường lên phía Bắc gian nan, anh em nào thấy mệt mỏi, không đủ lòng tin để tiếp tục chiến đấu thì có thể ở lại thành Trấn Tây. Thành Trấn Tây sẽ bố trí cho các vị. Những ai muốn ở lại thành Trấn Tây có thể đứng sang đây… – Tử Quỳnh chìa tay trái chỉ về khu đất trống gần đó.

Nghĩa quân im lặng nhìn nhau, xôn xao bàn tán. Chợt, một binh sĩ tuổi đã cao, tóc sợi đen chen sợi trắng, đi ra khỏi hàng, tiến về phía trước, chắp tay trước Tử Quỳnh:

– Thưa phu nhân, đã nguyện đi theo nghĩa quân tức là chẳng màng sống chết, gác lại vợ con. Đám thất phu như tôi đây, hôm nào cũng hát “Thân xác anh hùng hư vô, tinh thần anh hùng tuyệt đối”, há lại chẳng hiểu lý lẽ bên trong hay sao? Bởi thế, chúng tôi xin nguyện cùng phu nhân và phó tướng lên phía Bắc. Lão già tôi không sợ, lũ trẻ sợ thì kệ chúng!

Cả nghĩa quân cũng nhao nhao lên:

– Chúng tôi xin được đi theo, xin được đi theo!

Tử Quỳnh chắp tay cúi đầu:

-Tử Quỳnh ta, xin thay mặt cho phu quân cảm tạ các vị!

Tử Quỳnh nói đoạn, liền quỳ rạp xuống hành lễ cảm tạ. Vương Minh và toàn quân cũng quỳ theo.  Vương Minh lúc này mới lên tiếng:

-Việc không thể chậm trễ, mong phu nhân phát lệnh để toàn quân di chuyển lên phía Bắc!

Tử Quỳnh đứng dậy, nói:

-Mời các vị đứng lên. Từ giờ trước ta và phó tướng, không ai phải quỳ nữa. Các vị đều là anh hùng, ta còn cần các vị bảo vệ, sao dám nhận lễ này.

Ba quân tướng sĩ đứng dậy, lấy lại tư thế nghiêm trang. Tử Quỳnh lấy một đuốc lửa châm thi thể của Thịnh Lai. Tất cả đều diễn ra trong im lặng. Vương Minh ra lệnh cho quân đội chất toàn bộ hành trang lên xe và ngựa. Chàng bế thốc cả Thần Cơ và Thái Sơn lên xe ngựa.

Lúc này chỉ còn Tử Quỳnh lặng mình nhìn thi thể đang cháy dần của Thịnh Lai. Lệ lăn hai hàng trên làn da trắng nõn, đọng lại nơi cằm rồi nhỏ xuống đống tro. Trái tim nàng mách bảo nàng hãy nhảy vào lửa, để được mãi mãi bên Thịnh Lai. Lý trí nàng khuyên nàng nên tiếp tục sống, để bảo vệ hai đứa con, để lãnh đạo nghĩa quân thực hiện tâm nguyện của mình. Nỗi đau nhắc nàng về thù hận:

-Điểu tộc bán chàng cho Dã quốc để đổi lấy bình yên tức là từ giờ triều đình Điểu tộc là kẻ thù của ta! Mối thù này, ta sẽ trả.

Thân anh hùng rồi cũng trở thành tro bụi cả. Lửa cũng tàn rồi. Tử Quỳnh vun tro của Thịnh Lai vào một cái tiểu màu đen bóng. Bốn bên doanh trại bốc cháy. Lửa ngùn ngụt mùi gỗ. Vương Minh đã ra lệnh cho quân sĩ đốt doanh trại. Khói ám vào sương, tro bay lả tả. Tử Quỳnh ôm tiểu bước trong biển lửa, mắt nhìn về phía trước. Nàng đi qua cổng doanh trại đang rực đỏ, tiến về phía ba quân:

-Chàng đi cùng ta nhé… Dưới nền đất doanh trại, ta còn ủ rất nhiều rượu ngon. Sẽ có dịp chúng ta quay lại…

Tử Quỳnh bước lên chiếc xe chở Thần Cơ và Thái Sơn. Vương Minh cưỡi ngựa đi bên cạnh. Tử Quỳnh quay sang hỏi Vương Minh:

-Gia quyến của tướng quân đâu?

Vương Minh nắm chặt cương ngựa, cương nghị nói:

-Ta đã bố trí cho họ rồi! Đàn sói sẽ bảo vệ và chăm sóc cho họ! Ta đi thôi!

Vương Minh phất cờ hiệu báo khởi hành. Đoàn người ngựa phi rất nhanh lẩn vào màn sương. Sương hôm nay giăng dày đặc, che giấu cho đoàn quân tiến đi không lộ dấu vết.

Đoàn quân đi đã nhiều ngày, càng lên phía Bắc, núi càng cao, đường càng hiểm trở. Thái Sơn lên cơn sốt cao, trán nóng rực, hơi thở ngày một yếu. Đi đường xa giữa tiết trời khắc nghiệt vốn dĩ không tốt cho con trẻ, nhất là đứa trẻ đang mang bệnh như Thái Sơn. Tử Quỳnh hàng ngày ôm đứa bé trong tay, vừa thương xót lại vừa không nỡ xa con. Chuyến đi này, nàng còn chưa biết đâu sẽ là nơi nghĩa quân có thể dừng chân. Nếu đưa con theo, tính mạng đứa bé cũng khó giữ mà nghĩa quân cũng không thể di chuyển nhanh được. Nhưng là phụ nữ, sao có thể rời bỏ hai đứa con của mình?

Tử Quỳnh nhìn Thái Sơn đang hôn mê bất tỉnh, rồi lại nhìn sang Thần Cơ vẫn đang ngồi luyện công. Từ hôm phải chạy loạn, Thần Cơ không nhõng nhẽo, lười biếng như mọi ngày mà chăm chỉ rèn luyện. Chứng kiến cái chết của cha mình mà không thể làm gì được, hẳn đã tác động lớn đến tâm trí con bé. Tử Quỳnh lên tiếng hỏi con:

-Thần Cơ! Con sẽ bảo vệ em trai con chứ?

Thần Cơ mở mắt, nhìn mẹ ngạc nhiên:

-Em trai con, đương nhiên con sẽ bảo vệ rồi!

Tử Quỳnh thở dài:

-Mẹ e là không thể đưa hai con theo…

Thần Cơ nhao vào lòng mẹ, ôm chặt:

-Không, con không muốn xa mẹ đâu…

Tử Quỳnh gỡ tay Thần Cơ, nắm lấy đôi vai nhỏ của cô bé, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe chực khóc, nhấn mạnh từng chữ:

-Em trai con đã không chịu được nữa rồi! Phó tướng Vương Minh sẽ đưa hai con đến nương nhờ Trấn Tây phủ. Sau khi ổn định cho nghĩa quân, mẹ sẽ tới đón hai con.

Thần Cơ vẫn tiếp tục đòi:

-Con biết Thần Cơ công pháp, con có thể tự bảo vệ mình, còn có thể giết giặc. Con sẽ không làm vướng chân nghĩa quân đâu.

Tử Quỳnh nghiêm khắc nhìn Thần Cơ:

-Con hứa là sẽ bảo vệ em trai con cơ mà?

Thần Cơ cắn môi, cố nín khóc:

-Nhưng con muốn một cuộc sống bình thường, được ở bên cha mẹ. Nay cha mất rồi… con… con chỉ muốn được như những đứa trẻ khác…

Tử Quỳnh giang tay tát Thần Cơ. Thần Cơ ôm má, nhưng mắt vẫn trân trân nhìn mẹ. Tử Quỳnh trầm giọng xuống:

-Làm con gái nhà họ Chúc vốn dĩ đã không thể bình thường. Sinh ra trong thời loạn, lại càng không thể bình thường. Thế nào là bình thường chứ? Con trai của phó tướng Vương Minh còn bị ông ta bỏ lại rừng Bạch Tùng cùng đàn sói, con nên nhớ mình còn may mắn hơn cậu bé ấy nhiều rồi!

-Thôi đi! – Thần Cơ hét to – Đừng so sánh con với người khác. Được, con hứa với mẹ, con sẽ cùng Thái Sơn đi Trấn Tây phủ. Nhưng con sẽ không bao giờ tham gia bất cứ trận chiến nào, con sẽ không quay lại với nghĩa quân. Người lớn mấy người thích đánh thì đánh, thích giết thì giết, con không quan tâm nữa. Con chỉ quan tâm đến Thái Sơn, rồi con sẽ tìm cho mình một cuộc sống bình thường và yên ổn.

Từng lời nói của đứa con gái lớn khiến Tử Quỳnh rụng rời. Nó còn nhỏ mà đã có suy nghĩ như vậy rồi. Những lời ấy không phải là không chí lý, nhưng khác nào xát muối vào nỗi đau của nàng. Ai không muốn bình yên bên gia đình mình yêu thương chứ, nhưng đâu dễ như vậy. Từ nhỏ, nàng lớn lên với thể năng lượng phượng hoàng, luôn phải đối mặt với cái chết. Trong triều đình, ai ai cũng muốn giết nàng, bởi với thể năng lượng ấy nàng có thể lên ngôi vua bất cứ lúc nào. Cái ngày nàng quyết theo Thịnh Lai và được trút bỏ đi gánh nặng ấy, nàng thấy lòng nhẹ nhõm. Phàm ở đời, vứt bỏ được điều gì là điều may mắn. Nhưng đứa con mình dứt ruột đẻ ra đâu phải muốn vứt bỏ là vứt bỏ được. Nếu Thần Cơ thực sự có thể tìm cho mình một cuộc sống bình thường, yên ổn thì đó là phúc của nó. Nhưng nàng cũng đủ trải đời để hiểu rằng, tài năng và hạnh phúc không thể song hành với nhau. Hai đứa con của nàng, tài năng càng vượt trội thì số phận chúng càng đau khổ. Chẳng phải Thịnh Lai cũng vậy hay sao?

Thái Sơn hấp háy mắt, tay níu lấy váy của Tử Quỳnh, giật giật:

-Mẹ à… con ở một mình được…

Thần Cơ quát luôn:

-Chị sẽ đi với em! Thế thôi!

Tử Quỳnh nuốt nước mắt vào bên trong. Nàng ôm Thái Sơn rồi kéo Thần Cơ vào lòng:

-Mẹ không nỡ xa hai con… Nhưng tình thế không thể khác được. Hai con nghe mẹ dặn, hãy ẩn mình, giấu tài, nếu muốn có cuộc sống an bình. Nếu không thể giấu tài được nữa thì hãy hết mình với tài năng đó, không cần phải bận tâm đến điều tiếng trong thiên hạ. Nghĩa quân ổn định, mẹ sẽ cho người báo tin, lựa chọn quay về với nghĩa quân hay không sẽ là lựa chọn của các con.

Bỗng, một tiếng hét thất thanh vang lên:

-Có bướm đen! Có bướm đen!

Tử Quỳnh vội buông hai con, ló qua ô cửa của xe, nhìn về phía trước.

Từ phía Tây, một đàn bướm đen độ ngàn con đang bay đến, đen kịt một góc trời. Quân Dã quốc đã đuổi đến nơi rồi. Tử Quỳnh hét lên ra lệnh:

-Mau chuẩn bị lửa!

Vương Minh phất cờ lệnh màu đỏ! Mỗi quân sĩ đều đánh lửa, lăm lăm đuốc trên tay. Tử Quỳnh vẫy Vương Minh lại gần xe. Vương Minh phi ngựa đến gần. Nàng nói:

-Ta đã thuyết phục hai đứa! Tướng quân đưa chúng quay trở lại phủ Trấn Tây giúp ta. Không nên đi xe ngựa, dễ gây chú ý. Xe ngựa này cứ để ta điều khiển. Đến thành gần nhất, hãy mua một cỗ xe mới rồi đưa chúng đi giúp ta.

Vương Minh cúi đầu chắp tay, đáp một tiếng “Vâng”. Chàng bế hai đứa trẻ lên lưng ngựa, Thần Cơ ngồi trước, Thái Sơn ngồi giữa. Vương Minh quất ngựa phi về phía Nam, lẩn vào trong sương.

Thái Sơn còn ngoái cổ nhìn lại. Đàn bướm đen đã đến rất gần. Những đuốc lửa huơ huơ sáng lập lòe. Trời đang tối dần, lửa càng sáng hơn. Đàn bướm đen khiến Thái Sơn nhớ đến cái chết của cha mình. Tim cậu bé thắt lại, đau đớn. Lạnh giá và hơi ẩm làm cậu khó thở. Cậu gục lên lưng Thần Cơ. Vương Minh thấy vậy, càng thúc ngựa nhanh hơn. Lúc này, không thể dừng ngựa được nữa rồi.

Vương Minh vừa quất roi, vừa nghĩ: “Nếu bây giờ chạy đến phủ Trấn Tây ngay chưa chắc đã là phương án tốt. Chi bằng tới chỗ của Hoàng Tế Thiên, Thái Sơn vừa có thể được cứu, lại có thể nhờ Tế Thiên đưa hai đứa bé đến phủ Trấn Tây. Phu nhân không thể không có ta lúc này!

Nghĩ vậy, Vương Minh thúc ngựa xuống sườn đông của núi, tìm một quán trọ, vừa để nghỉ ngơi, vừa để hỏi đường. Họ tạt vào một khu thành có tên là Ô Thị. Sở dĩ gọi vậy là bởi nơi đây, quạ được coi như thủy tổ. Người dân trong thành Ô Thị đều thờ quạ bởi họ cho rằng quạ là loài thông minh nhất trong các loài chim và thường dùng quạ để đi do thám. Ô Thị dù là người của Điểu tộc nhưng không hoàn toàn thần phục Điểu vương. Qúy tộc trong Ô Thị đều cho mình thông minh hơn hẳn người Điểu tộc và thường xuyên cười nhạo hoàng thân quốc thích họ Điểu. Ô Thị có thể tự do di chuyển trong Dã quốc và Long tộc nhờ tài buôn bán của họ. Điểu tộc cũng không cấm cản gì họ, mà đôi khi còn mua tin tức từ họ.

Vương Minh chọn vào Ô Thị, có thể nói là lựa chọn liều mạng nhất nhưng đồng thời cũng cẩn trọng nhất. Ở đây, chàng và hai đứa trẻ có thể cải trang làm con buôn, nhập vào thương hội để di chuyển dễ dàng hơn. Đàn quạ do thám của Ô Thị tuy lợi hại, nhưng chẳng qua chỉ được sử dụng cho mục đích tìm kiếm cơ hội kiếm tiền mà thôi. Điểu tộc không thể thu phục Ô Thị, cho thấy Điểu tộc cũng e sợ những thông tin mà Ô Thị biết và quyền lực của họ. Nếu Ô Thị bị bức bách đến đường cùng, nghiêng hẳn sang Dã quốc thì chẳng phải bao thông tin về tình trạng của Điểu tộc sẽ vào tay Dã quốc luôn hay sao. Thế nên, ở lại Ô Thị nghỉ ngơi vài ngày quả thật là một kế hoạch tốt.

Việc đầu tiên khi tới nhà nghỉ đó là phải gọi thày thuốc tới khám bệnh cho Thái Sơn. Ô Thị rất thông minh, nhưng không giỏi nghề thuốc. Họ kê cho Thái Sơn ít thuốc bổ giúp ấm người rồi nhận tiền khám, cắp đít bỏ đi. Vương Minh biết thế nhưng cũng đành chịu. Gây sự ở đây thật chẳng tốt chút nào. Thôi thì cứ mua vài liều thuốc bổ, không chữa khỏi bệnh cũng giúp tăng sức khỏe.

Ba người họ ở lại Ô Thị đã ba ngày. Thái Sơn đã có thể đứng dậy đi đi lại lại khỏi giường. Thần Cơ chăm sóc em rất chu đáo nên Vương Minh cũng không quá bận rộn. Hàng ngày, chàng nhìn lên trời theo dõi hướng bay của những con quạ do thám. Người điều khiển chúng, tức chủ nhân của thành Ô Thị có vẻ đặc biệt quan tâm đến Dã quốc. Cứ mười con quạ ngang qua bầu trời thì có đến bảy con bay sang Dã quốc, chỉ một con đến Điểu tộc và hai con đến Long tộc. Nhìn số lượng quạ trên trời, Vương Minh tự nhủ: “Xem ra không phải Ô Thị không thần phục Điểu tộc. Điểu tộc nuôi những kẻ bất tuân, chẳng phải để làm lợi cho mình hay sao!”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Vương Minh giật mình. Ai có thể tới tìm chàng ở thành Ô Thị? Đây là nơi chàng không quen biết ai. Vương Minh khoát tay ra hiệu cho Thần Cơ, chỉ xuống gầm giường. Thần Cơ gật đầu rồi đẩy Thái Sơn xuống gầm giường, thì thầm:

-Em không biết đánh nhau, cứ nằm im trong này!

Vương Minh trừng mắt với Thần Cơ, tiếp tục chỉ vào gầm giường. Thần Cơ lắc đầu nguầy nguậy. Cô bé xòe năm ngón tay, một luồng hồng quang rực sáng trên tay cô bé. Vương Minh thở dài lắc đầu.

Tiếng gõ cửa lại vang lên. Vương Minh giả vờ gắt gỏng:

-Làm gì mà vội thế! Tôi đang mặc quần áo!

Vương Minh mở cửa ra. Đứng trước mặt chàng là một chàng thư sinh áo đen, bụi đường bám đầy trên áo, cho thấy chàng ta đã đi một quãng đường dài. Vương Minh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ thốt lên:

-Hoàng…

Chàng thư sinh lắc đầu ra hiệu im lặng, rồi bước đĩnh đạc vào phòng. Vương Minh nhìn quanh xem có ai theo dõi không, sau đó mới đóng cửa lại.

Thái Sơn lúc này mới lồm cồm bò ra từ gầm giường. Thần Cơ vừa đỡ em vừa cười khúc khích vì thấy chú bé khó chịu ra mặt với những vết bẩn bám trên tóc và quần áo.

-Tại sao Thần Y tìm được bọn ta?

Thì ra đó là Thần Y Hoàng Tế Thiên. Hoàng Tế Thiên kể lại:

-Ta nghe tin dữ về Thịnh Lai huynh, vội chạy về rừng Bạch Tùng. Đến nơi, tất cả chỉ là đống tro tàn. Ta nhớ lại lời dặn dò của Thịnh Lai huynh, nên đuổi theo lên hướng Bắc. Ta gặp nghĩa quân đúng lúc đàn bướm đen đang vây kín nghĩa quân. Lửa không thiêu được chúng. Ta đã dùng khí độc xịt vào chúng, chúng mới lăn ra chết như ngả rạ. Nghe lời phu nhân, ta vội đi tìm Vương tướng quân. Đoán rằng với bệnh tình của Thái Sơn, hiện thời ba người chưa thể đến ngay thành Trấn Tây, nên ta quyết định ghé vào Ô Thị để thăm dò tin tức. Ta dò hỏi đám thày thuốc trong thành xem có đứa trẻ nào bị bệnh nặng vô phương cứu chữa không thì được chỉ tới đây.

Vương Minh thở phào:

-Thật may Thần Y không phải gián điệp của Dã quốc hay Điểu tộc, nếu không bọn ta thật chẳng biết trốn đi đâu!

Tế Thiên bật cười rồi nói rất nhanh:

-Ta sẽ đưa hai đứa trẻ đến Trấn Tây phủ. Vương huynh nên đi giúp phu nhân một tay. Từ bỏ thể năng lượng chim, Tử Quỳnh phu nhân vốn dĩ không còn chút sức mạnh nào, nên không biết có thể chống chọi được bao lâu nữa…

Vương Minh gật đầu, nét mặt tươi tỉnh hẳn lên:

-Vậy ta đi luôn!

Vương Minh không nói lời từ biệt nào. Mở cửa chạy vội ra khỏi phòng. Giờ chỉ còn Tế Thiên và hai đứa trẻ. Tế Thiên nhìn hai đứa ngẩn người ra một lúc, lắc đầu chép miệng:

-Thật là… Thoát được đứa con phiền phức, lắm điều của ta thì ta lại phải đi chăm lo cho tận hai đứa trẻ phiền phức, lắm điều không kém.

Thần Cơ bĩu môi bực tức còn Thái Sơn chỉ mỉm cười nhìn Tế Thiên. Cậu bé đủ tinh ý để hiểu rằng Hoàng Tế Thiên chỉ than thở cho vui vậy thôi.

Hà Thủy Nguyên

Đọc các chương của Long Điểu truyện tại đây: https://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/

 

LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 15: KHÍ ĐỘC

Lời khẳng định của Thiên Hoàng giống như một câu đố bất khả giải đáp đối với Điểu Tùng và Hoàng Tế Thiên. Địch lớn đang ở trước mặt, vậy mà một thành Trấn Tây phải đơn độc chống lại, không, nói chính xác là chỉ có mấy người bọn họ đơn độc đương đầu. Quân lính trong thành có đấy, nhưng xuất quân lúc này chẳng khác nào xua quân lính đi chết một cách vô ích. Đã có danh là tướng tài thì

Bí mật Long Thành – Chương 1: Đứa trẻ cô độc

Tôi sinh ra trong một gia đình quái gở. Về căn bản, tôi thích sự quái gở ấy, nhưng thỉnh thoảng tôi cứ thắc mắc tại sao gia đình tôi không như gia đình người ta. Mẹ tôi chẳng ngồi bên tôi kèm cặp, dậy tôi học như mẹ người ta. Mẹ mặc tôi thích học thì học, không học thì nghỉ. Tôi cũng kệ thôi, không bắt học là sướng rồi. Thỉnh thoảng, khi bị bà ngoại tôi ép buộc, mẹ mới ngồi hướng dẫn tôi

Long Điểu truyện – Chương 17: Bầy sói rừng Bạch Tùng

Rừng Bạch Tùng từ lâu rất lâu rồi được coi là thánh địa của bầy sói. Bầy sói hoang có một quy định truyền đời rằng con sói nào chiếm giữ được địa bàn rừng Bạch Tùng thì sẽ là thống lĩnh của bầy sói trên dãy Đại Sơn. Khi Chúc Thịnh Lai phất cờ khởi nghĩa đã dành nhiều công sức để tìm hiểu về địa thế của khu rừng này bằng cách theo dõi bầy sói. Đa phần đều cho rằng những con

Long Điểu truyện – Chương 10: Quạ đưa tin

Trời đã tờ mờ sáng. Sương vẫn phủ trắng nên bầu trời không được sáng rõ. Càng gần cuối thu, thành Trấn Tây càng lạnh lẽo. Lá vàng rụng từng chiếc, từng chiếc hiu hắt xuống nền đá lạnh. Hoàng Tế Thiên hôm nay mới có một chút thư thái để ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Những ngày qua mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chỉ thoáng chốc nghĩa quân rừng Bạch Tùng đã tan rã. Chỉ mới đây thôi chàng đã không thể

Long Điểu truyện – Chương mở: Đất thiêng

Lịch sử không ghi lại câu chuyện này, thần thoại không người kể lại, thế nhưng những gì đã xảy ra sẽ không thể bị xóa. Nhân loại có thể quên, nhưng có những nỗi đau không thể phai mờ, có những giây phút thống khoái không thể tan biến. Bởi thế, thời đại này, câu chuyện này vẫn cần ai đó kể lại. Kẻ không biết có thể coi đó là huyễn mộng. Người biết sẽ nhận ra mình giữa trùng trùng kiếp kiếp.