Khung nắng

Khung nắng tĩnh bên chiều
Và tôi đã yêu
Mùa đông phải nắng

Nhạt phai bạc gió
Tóc mai lơ phơ
Vạn vật trôi thinh lặng
Nói cười không tiếng động
Mùa giao mùa hiên đọng làn gió thoảng

Hôm nay, tôi nhặt được thơ trên con phố đông người
Chẳng dám quên dù một phút thoáng qua

Tôi chờ đợi tôi ghé qua tôi
Thăm một chiều nắng gió
Cùng tôi nâng tách say mê
Nhấp cà phê lên hơi chầm chậm

Có một chiều rất chậm chẳng thấy tiếng thời gian
Này, hãy nghe
Nhịp nhịp bóng tôi bước qua ai đó

Lắng
Đi vào khung nắng
Chiều trôi….
…trong nốt nhạc dài…

Hà Thủy Nguyên

Tuổi tung cánh

Khi tôi đọng mặt hồ chút buồn hờ xưa cũ
Quăng dây câu màn sương phẳng lặng tờ
Chút thơ cựa quậy
Nơi trái tim nhịp đập yếu mờ
Tháng ngày này ôi êm dịu quá
Cái êm dịu dối lừa
Của tuổi về trưa

Tôi chìm dần giấc ngủ thờ ơ
Vờ vĩnh mặc bên ngoài náo động
Vờ vĩnh trói đôi cánh đại bàng góc phòng chật hẹp
Giả quên gió lốc lặng rồi
Nằm vô định ngắm bầy se sẻ chuyền cành
Lùm cây lè tè bất động

Ô đôi cánh nặng nề sao gánh nổi
Để liệng chao cũng rời rã hình hài
Bay và bay chẳng thể tới ngày mai
Tự giam mình phút giây này vĩnh viễn
Tôi cắt đôi cánh và hình hài cũng nát
Gió lộng mây chẳng chạm tới linh hồn
Tôi tầm thường ngồi đợi tới hoàng hôn
Trong hoà bình êm dịu…
Vẫn êm dịu dối lừa…

Tôi trốn sâu nơi màn sương nuôi thờ ơ
Mà náo động cứ gõ cửa không ngờ
Mà đôi cánh tái sinh theo gió thổi
Mà cựa quậy ô kìa trái tim tôi
Mà hoàng hôn chẳng chịu tới trong đời

Và những êm dịu dối lừa
Vẫn mỉm cười ve vuốt
Chúng có khóc khi tôi tung đôi cánh bay cao?
Hay lại dối lừa trong êm dịu miên viễn chốn tĩnh lặng mơ hồ…

Tôi ngẩn ngơ nghe chiều cựa quậy…

Hà Thủy Nguyên

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ

Sầu đêm

Đong trận mưa rơi

Mấy giọt mềm

Ta viết hồn ta vào thinh lặng

Chỉ lời thinh lặng nối vô biên

 

Đong một đêm dài

Không ánh trăng

Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng

Và ta bấn loạn mùa thơ ấy

Đã gần xong…

 

Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi

Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi

Thao thức bước vào cơn gió nổi

Lành lạnh cổ thi đã vào hồi

 

Ta trút bạch y, còn ta, đêm

Buông lơi lọn tóc ướt vai mềm

Trắng rợn làn da chờ đêm lấn

Và tình kìa nổi gió mới lên

 

Hồn ma ngoài hiên vẫn rỉ rên

Chẳng ai buồn thắp sáng góc thềm

Ân tình ai chạm mà run rẩy

Nhập cả hồn ta vào thơ đêm

 

Kìa! Gió nổi ái ân! Một góc dạ trường…

 

Hà Thủy Nguyên