Dấu vết

Lộp độp, mưa vỗ trống trên mái nhà gỗ.  Thỉnh thoảng những cơn gió lại dội lên đu đưa rừng trúc như một mảng bè trầm xa vắng. Nàng choàng tỉnh khỏi cơn xuất thần mê đắm, trong cơn xuất thần nàng đã chạm tới những vì sao xa xăm ngoài vũ trụ. Nhưng cho dù các vì sao khác nhau như thế nào thì chúng vẫn giống nhau một cách nhàm chán. Và giờ đây nàng lại thấy những thanh âm của trần gian có một sức thu hút lạ kỳ.

Nàng vốn là một phù thủy đã nguyện tách xa mình khỏi nhân thế để tu luyện những bí giáo chỉ có thể dành cho kẻ âm thầm giữa vòng đời mê ảo này. Căn nhà nàng ở nằm trong một khu rừng trúc nơi cùng trời cuối đất, giữa thâm sơn cùng cốc, chẳng ai biết tới, vốn dĩ đã được tổ tiên của nàng dựng lên để cất giữ những pho sách không thể lưu truyền chốn nhân gian. Không biết bao năm tháng đã qua đi – khi chỉ có một mình đối diện với chính mình thì thời gian cũng chỉ là thứ vô nghĩa – có thể là hàng chục năm, hàng trăm năm, nhưng nàng vẫn giữ dáng vẻ của thời xuân sắc. Xưa kia, thuở bé, nàng cũng ở cùng cha mẹ và họ hàng tại khu rừng này, nhưng vì một lý do nào đó họ đã ra đi để rồi không bao giờ nàng thấy họ quay lại nữa.

Cơn mưa miên man thả xuống không gian quanh nàng một hơi mát dịu và một lần nữa lại đẩy nàng xuất thần. Thần khí của nàng phiêu bạt trong gió, nàng muốn để mặc chúng kéo trôi đi, cho đến điểm cuối cùng của cơn mưa. La đà qua những ngọn trúc, xuyên thấu qua những kẽ núi thâm sâu, lướt qua những dòng sông cuộn sóng, nàng men theo đó và dừng lại tại một ngôi làng.

Tiếng người nói xôn xao, dù rất nhỏ so với tiếng mưa rơi, vậy mà lại khiến nàng xáo động. Nàng chợt nhớ ra là đã rất lâu rồi nàng không cất tiếng nói. Các vì sao và vũ trụ đâu cần lắng nghe thứ âm thanh nhỏ nhoi của nàng đâu. Cơn chấn động khiến nàng khiếp hãi, nàng vội vã vụt quay trở lại thân xác của mình. Bên tai nàng không còn tiếng mưa rơi nữa, chỉ còn lại những tiếng người hỗn loạn mỗi lúc một vang hơn.

Bật dậy, nàng ở tung cửa, nhào ra ngoài mưa. Đất sũng nước mềm như nhung nhưng lạnh thấu gan bàn chân. Tóc nàng bết lại đổ xuống tà áo trắng nay đã trở nên trong suốt. Chiếc áo dính chặt lấy người nàng khiến nàng khó chịu, trong cơn hoang mang, nàng đã trút bỏ nó và vứt vơ vẩn dưới một gốc cây nào đó. Hơi đất vẫn tiếp tục lan trong từng mạch máu, những giọt mưa trút như thác lũ từ trên trời không đủ để tẩy rửa. Thậm chí, những cành trúc la đà cũng không ngừng mơn man da thịt của nàng. Trong khoảnh khắc nàng bỗng thấy mình chỉ là một kẻ trần thế hơn tất cả loài người kia. “A…. A…A…” Nàng thét lên một tràng dài rồi quỵ xuống, nằm gục xuống đất, thổn thức mấy chữ:

–         Ta… ta…

“Ta phải rời khỏi đây. Vì sao ư? Vì đơn giản là ta thấy cần. Nhưng làm thế nào để có thể đi vào trốn nhân gian kia và không để lại bất cứ dấu vết gì? Ta đơn thuần chỉ muốn làm một kẻ lặng lẽ và quan sát… Thây kệ, ta sẽ đi, sẽ cố hết sức để giữ mục tiêu tối thượng của mình”

 

Image

Vậy là nàng rời khỏi căn nhà gỗ, rời khỏi rừng trúc để tìm đến với con người. Thật buồn cười, nàng hiểu hết các vì sao ngoài vũ trụ xa xăm, nhưng lại chẳng hiểu gì về con người cả. Nàng cứ nghĩ rằng chỉ cần biết về các vì sao là đủ, bởi con người chịu sự chi phối của chúng, nhưng hình như nàng đã lầm, nàng không hiểu tại sao con người có thể gây ra cho nàng một cơn cuộn trào mạnh mẽ đến vậy. Phải chăng có điều gì huyền bí?

Ngôi làng hôm nọ đã hiện ra trước mắt nàng. Đó là một ngôi làng nghèo đói xác xơ vì dịch bệnh. Trái tim nàng thắt lại khi thấy những con người lầm than đau khổ vươn tay ra xin ăn cầu cứu. Xin ăn thêm một bữa để làm gì khi ngày mai vẫn chắc chắn là mình sẽ chết. Họ níu kéo điều gì trên Trái Đất này nữa không biết. “Con người thật  là ngu xuẩn”, ý nghĩ ấy vừa vang lên trong đầu để xóa bỏ đi cơn đau của trái tim thì đập vào tâm trí của nàng là hình ảnh một người mẹ bệnh nặng nhưng vẫn níu váy nàng xin miếng bánh cho đứa con nhỏ. Hình ảnh ấy đẩy nàng vào quá khứ, cái cảm giác trong vòng tay của mẹ xa lắc xa lơ bỗng tràn về. Nàng chỉ khẽ lắc đầu, thở dài xa vắng.

Nàng ngồi xuống giữa chợ, nhắm mắt lại, ngửa cao đầu, vươn thẳng đôi cánh tay trắng nõn lên trời. Luồng năng lượng mạnh mẽ nhưng thanh khiết của vũ trụ tối cao tuôn chảy qua cơ thể nàng, cả người nàng phát ra một quầng hào quang trắng sáng và nàng chuyển nó xuống hai bàn tay. Nàng đi đến tất cả những người bệnh và chạm vào họ, ánh sáng ngấm qua da thịt và đẩy lùi màu đen sạm đi đâu không rõ.

Cứ thế, cứ thế, hết làng này đến làng khác, nơi thì nàng dậy cho họ cách trồng trọt cho hợp với mặt trăng và các vì sao, nơi thì nàng dậy họ nghề làm thuốc, nơi nàng giúp những kẻ khốn cùng chống lại đạo luật hà khắc, bất công. Nàng cố gắng để không có một chút gắn kết tình thân nào với những người ở đó, nàng những tưởng rằng nàng đang không để lại chút dấu vết gì.

Ai ngờ dấu vết ấy còn lan xa hơn cả bước đi của nàng. Dấu vết đã đến tai của một ông vua trẻ tuổi. Sự xuất hiện của nàng tạo ra một sự hỗn loạn trong triều đình, nàng khiến những người dân chống lại đạo luật mà ông ban bố, và dù biết rằng nàng không có ý xấu, nhưng sự sĩ diện của ngai vàng buộc ông phải bắt nàng.

Nàng được đưa đến trình diện đức vua. Ôi chao! Ông phải mất  một lúc lâu ngây ngất trở vẻ sâu thẳm của nàng, sâu thẳm đến nỗi làn nước trong trẻo nhất cũng không  khiến ông nhìn xuyên thấu được. Sự sâu thẳm ấy dường như thôi miên ông, khiến ông phải đuổi hết tả hữu để được ở lại với riêng mình nàng. Uy quyền của một vị vua đã bay đâu mất, ông tiến đến gần nàng, đôi mắt vẫn không rời đôi mắt, cởi trói cho nàng, dắt tay nàng ngồi xuống ngai vàng cạnh mình.

Thời gian lại một lần nữa trở nên vô nghĩa. Nàng cả thấy một điều gì đó đang cựa quậy tự nơi sâu nhất và tuôn trào lên trái tim nàng. Nàng quên mất cả vũ trụ, quên mất những vì sao, quên mất những con người sống trong mông muội. Điều quan trọng nhất với nàng lúc này là được chạm lên nụ cười quyến rũ của đức vua. Và đôi tay đã làm theo điều bí ẩn đang cựa quậy đó, những ngón tay của nàng lần lượt rờ nhẹ trên khuôn mặt của đức vua, tựa như những lá trúc mơn man cơ thể của nàng trong đêm mưa gió.

Kích động! Nhà vua ào đến như luồng sóng mặt trời dữ dội. Nó đẩy lùi mọi cảm giác khác và nàng thực sự bị thuần phục, như những vì sao phải thần phục vầng thái dương. Những tiếng nói lao xao trong đầu nàng biến mất, chỉ còn tiếng thở của nhà vua hổn hển, ấm nóng hòa cùng tiếng trái tim nàng đập mạnh liên hồi. Chưa bao giờ nàng lại thích thú với sự vô nghĩa của giọng nói đến vậy, và sự im lặng này sẽ kéo dài trong bao lâu? Gối đầu lên đùi của đức vua, để đôi bàn tay ấy vờn nhẹ những lọn tóc trên má, cả vũ trụ này bỗng dưng không tồn tại.

–         Tại sao nàng lại chống tại ta? – Đức vua đã lên tiếng.

–         Ta không chống lại ngài – Nàng áp bàn tay đức vua vào trái tim mình – Ta chỉ không chịu được khi nhìn thấy những điều đau khổ. Ngài không thấy họ đáng thương sao?

–         Nhưng nếu ta không hà khắc thì họ sẽ chém giết lẫn nhau…

Nàng níu cổ đức vua, kéo người cúi đầu hôn một nụ hôn thoảng qua rồi nhìn sâu vào đôi mắt của ông.

–         Tại sao ngài lại hà khắc với chính ngài như vậy?

Đức vua sững sờ lảng tránh, thẳng lưng nhìn lên trời. Nàng vẫn dịu dàng vừa nói, vừa vuốt ve lòng bàn tay ngài

–         Ngài không phải đang hà khắc với người dân của ngài, ngài đang hà khắc với chính ngài. Đạo luật hà khắc ấy làm cho họ sợ thì ít, mà làm cho ngài sợ thì nhiều. Ngài sợ không thể kiểm soát được mình và mất đi uy thế của một vị chúa tể.

Đức vua nhắm mắt lại, thở hắt ra rồi hít vào thật sâu. Ông nâng cằm nàng và nói:

–         Nàng sẽ trở thành hoàng hậu của ta chứ?

Nàng bật cười khúc khích:

–         Ta đã trở thành hoàng hậu của ngài từ lâu rồi, chỉ ngài là không biết đó thôi. Ngài không cần phải bãi bỏ những điều luật hà khắc ấy đâu, ngài chỉ cần  mang đến cho họ một niềm tin vào tình yêu của Thượng Đế, mang đến cho họ đủ cơm ăn, áo mặc. Thế rồi họ sẽ giống ta, bị ngài thần phục hoàn toàn.

Đức vua cười lớn thích thú vì lời nói của nàng. Một hôn lễ không ồn ào, nàng không thích đông người, nhưng lãng mạn giữa một rừng hoa với con suối nhỏ, đã được tổ chức. Từ ấy đức vua và nàng cùng nhau cai trị đất nước trong thanh bình, dân chúng ca vui rộn rã.

Nhưng, từ khi nàng trở thành Hoàng hậu, những thầy tu khắc kỷ bị truất hết uy quyền. Vua vẫn cho họ bổng cao lộc hậu, song họ không thể chấp nhận được việc vị vua trẻ tuổi đã nằm ngoài sự kiểm soát của họ và tự ý quyết định quốc gia đại sự. Họ rêu rao khắp nơi bêu riếu Hoàng hậu, rằng nàng là một phù thủy  tà ma đã bỏ bùa đức vua. Người dân không tin các thày tu, họ chịu ơn của nàng. Các thày tu bực bội rời bỏ đất nước này để đến các đế quốc hùng mạnh hơn. Tại đây, họ bịa đặt  với các vị hoàng đế về phép màu đáng sợ của nàng, về tham vọng dùng pháp thuật ấy để thôn tính thiên hạ của đức vua. Các đế quốc liên minh với nhau, đem quân đến biên giới của đất nước gây áp chế.

–         Cuộc chiến này sẽ giết chết rất nhiều người… – Nàng đứng ở cửa sổ và nhìn xuống phía những người dân.

–         Nàng yên tâm, chúng ta sẽ chiến thắng, chúng ta có công lý ở trong tay…

Nàng quay lại nhìn đức vua mới một nụ cười buồn bã:

–         Chàng đang an ủi thiếp đấy ư? Nếu công lý có thể dành chiến thắng thì loài người đã chẳng lầm than đau khổ. Không! Công lý không phải thứ để thắng, nó là thứ để dành riêng cho bản thân mình…

–         Nhưng họ muốn hỏa thiêu nàng … – Đức vua xúc động, không ngăn được dòng nước mắt.

–         Thì có sao đâu, thiếp không thể dùng phép thuật để giúp chàng chiến thắng được, sẽ có quá nhiều người phải chết.

Đức vua ôm chầm lấy nàng:

–         Ta không cần chiến thắng, ta chỉ cần mãi mãi ở bên nàng. Hay ta và nàng cùng nhau bỏ trốn đến một nơi thật xa…

Nàng đặt tay lên môi đức vua để giữ chặt lời ông:

–         Điều này do thiếp gây ra. Ngay từ khi rời khỏi rừng trúc, thiếp đã tự nhủ với mình rằng sẽ đi qua cuộc sống loài người mà không để lại chút dấu vết gì, nhưng hình như ngài và những con người kia đã để lại quá nhiều dấu vết bên trong thiếp. Nếu chúng ta bỏ đi, họ sẽ không ngừng săn lùng chúng ta, họ sẽ tàn sát con dân của ngài. Ngài nỡ lòng ư?

Đức vua im lặng xiết chặt nàng hơn nữa. Nàng vuốt nhẹ sống lưng của đức vua thủ thỉ:

–         Cứ để họ hỏa thiêu thiếp, nhưng chúng ta vẫn có thể ở bên nhau. Nếu ngài thực sự muốn mãi mãi bên thiếp, nàng hãy rời bỏ ngai vàng sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, thiếp sẽ để lại cho chàng tấm bản đồ dẫn đến khu rừng trúc. Ở đó, chàng hãy học cách để có thể lên được những vì sao. Thân thể của thiếp có thể bị thiêu rụi, nhưng linh hồn thiếp tồn tại trên vũ trụ bao la kia. Nơi ấy, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau…

Ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt thân thể của nàng trước mặt đức vua. Nàng chỉ mỉm cười nhìn ngài trong khi ngài vẫn phải nén nỗi đau để đeo chiếc mặt nạ của một ông vua hùng cường. Sự hả hê cũng như lòng thương tiếc không vượt qua nổi được ngọn lửa. Tất cả những điều ấy giờ đây cũng trở nên vô nghĩa với nàng. Thần khí của nàng đã rời khỏi cơ thể, tan biến vào một cơn gió thổi qua làm khô ngấn lệ trong khóe mắt của đức vua rồi vươn cao tới những vì sao.

Một cơn mưa rào ập tới, đức vua vẫn đứng đó trong cơn mưa nhìn nước dập tắt ngọn lửa đã cướp đi người yêu dấu của ngài. Ngài thần người nhìn đống tro tàn còn lại đang bị nước cuốn trôi và tất cả đều tan loãng vào lòng đất.

Hà Thủy Nguyên

Sâu thẳm

Đắm chìm… Làn nước một màu xanh lơ… Tia sáng đâu đó le lói chiếu rọi mơ hồ, không thể nắm bắt… Tôi lơ lửng trong một vùng nước mênh mông không xác định! Không thể biết được đâu là đáy! Cũng chẳng có nhu cầu muốn vùng vẫy thoát khỏi sâu thăm thẳm. Tôi chỉ biết rằng mình cứ thế trôi đi… trôi đi… trôi vào một cõi hư vô… Trước mắt tôi ánh sáng bên trên le lói. Nhưng màu xanh lơ ấy

Hoàn hảo

Vào đầu thế kỷ 21, nhà khoa học Karl Pibram đã đưa ra kết luận rằng: “trí nhớ không được lưu trữ tại một nơi nào cả trong não bộ mà bằng một cách nào đó lan truyền và phân bố trong toàn não bộ”. (1) Từ đó nhân loại đã đổi thay: Thế giới trở nên trật tự hơn và yên bình hơn… …   Tôi sinh ra vào cuối thế kỷ 21, thế kỷ của hòa bình và đại đồng, thế kỷ mà mọi

Lời nguyền của bầy sói

Rừng già phủ một lớp sương dày đặc… Hơi ẩm lạnh của đất thấm xuyên qua gan bàn chân khiến ta không thể điều khiển nối chân mình. Vút! Ta phi thân qua một miệng vực. Vút! Một vũng nước in bóng ta đã bị bỏ lại đằng sau… Thong thả lại đi… Có tiếng động gì đó xa xa lẫn với mùi của máu thịt! Còn cả một thứ mùi đói khát thỉnh thoảng cứ dâng lên theo từng nhịp móng vuốt cào trên

Dòng sông máu

Con sông cuộn đỏ máu ra biển Đông. Trong dòng chảy dữ dội để thanh tẩy máu của đất khỏi cơ thể, con sông không còn đủ thời gian cũng như tĩnh lặng để soi chiếu vẻ đẹp của mây trời, của hai bên thành phố, hay của những cây cầu bắc ngang trơ trơ sắt thép đã trở thành lich sử. Những xoáy nước được tạo ra như những cái bẫy lớn, sẵn sàng hút vào đó biết bao số phận. Các số phận

Tiếng nhạc trong rừng trúc

Khu rừng trúc sau cơn mưa sót lại cuối thu len lên khí lạnh mơ hồ. Màn sương ngưng đọng quẩn quanh giữa khoảng không. Thân trúc tuy rỗng mà sương vẫn chẳng thể lọt vào. Giữa bốn bề tịch mịch bỗng vang lên một khúc nhạc u ẩn. Từng cung bậc đập vào thân trúc, lay động lá trúc và đẩy cho sương di chuyển. Một hơi thở nhẹ của đất, không còn sự cô đặc của sương. Đã hóa thành khói tự lúc