Home Sáng tác mới Thơ Dân tộc bên bờ biển

Dân tộc bên bờ biển

Có một dân tộc bên bờ biển quỷ

Dậy sóng tham

Chìm đắm cơ đồ

Con thuyền tương lai mắc cạn

Quỷ khốc

Than thân

Đói tinh thần

Cứ ngỡ mình nghèo đói

Tự nhai mình, thịt dai nhách, về không

 

Ngày lại ngày

Kẻ cúi đầu

Biết gì đâu

Vài ba tấc đất

Cũng ngậm cười

Quỷ đói

Lết đêm trăng đỏ ối

Thời gian trôi

Thế hệ ăn thế hệ sau ăn thế hệ sau

 

Tôi viết bài thơ phi dân tộc

Không phải những dòng lục bát lục nồi

Bài thơ này

Thể thơ của lòng tôi

Cơn đau gào thét biển luân hồi

Mênh mông nỗi buồn xuyên thế kỷ

Dân tộc có chứa nổi tôi

Và những kẻ như tôi

 

“Lũ chúng tôi lạc loài dăm bảy đứa

Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh”

Trong cơn mơ dài

Máu và hoa trộn lẫn

Đĩa gỏi thịt người dâng quỷ

Tỉnh cơn mơ

Chúng tôi thành kẻ phản bội giống nòi

Một giống nói vô định

Luôn tự huỷ diệt mình

Bằng ăn

 

Dân tộc tôi chẳng biết buồn

Họ hận thù trong tang lễ thê lương

Họ cười khi nhục nhã

Họ tự hào nhờ một ký ức xa xôi

Họ lôi kéo tôi

Vào cơn mơ dân tộc

Để tôi quên buồn

Vui vẻ bước vào hiến tế

Để họ đắc đạo quỷ nay mai

Để được nhấm nháp thịt tôi cùng đồng bọn

Thứ thịt lạ miệng

Vị người dị chủng

Kéo dài ngày tàn

Khi họ ăn chính mình

Và kết thúc

 

Bạn tôi ơi

Tỉnh mơ thôi

 

 

Nhẹ

Gánh vầng mây buông mưa trôiHồ Tây thủy mặc trắng trờiTrà lơi lơi khóiNgọc lan ơi Tàn cả mùa xuân phác bóng chiềuTà huy mờ nhạt ý liêu xiêuXưa cũ vào cuộc yêuĐiệu mới cũng vừa phiêuĐô thành vào độ say đã nhiều Ý cạn lời nông thơ nhạt nhẽoChẳng lùa tới tận giới tiêu daoTrà nguội nhạt mùi say chẳng mãiNgọc lan hương nào bayChỉ nét họa úa mưaChỉ trận say trưa dang dở Rộ cuộc cười hài hước cả nhân gianHồ Tây sóng

Nhớ #4: Đêm

Đêm, khi tất cả những người thân thiết đã ngủ say, chỉ còn tôi, đó là cô đơn. Không trăng, không mưa, không cảm hứng, không áp lực công việc, không buồn ngủ, không niềm vui, chẳng nỗi buồn, chẳng giận dữ, chẳng ám ảnh. Chỉ đơn giản là thao thức và trống trải. Đó là cô đơn. Một nỗi cô đơn không đau đớn, không mệt mỏi, không chán nản. Không có tiếng động gì ngoài tiếng quạt và tiếng thở của tôi. Cơn

Phong thủy

Ta rơi một cơn hoang loạnKhói trầm ướt bão loangThần mỏi thức vừa chợp mắtSơn hà đẫm cuộc mơ màng Gió vắt ngang trời xoáy độngVút mưa kín mắtRồng gầm đáy sôngGiọt cát lăn đều thời chuyển thếMây mưa vừa gắn mạch sơn hà Thiền chốt định cơn giông xoáy nhịpÁt phàm ngônNgôi mộ mới vừa chônMột chút tôi phụt tắtMà sơn hà kịp trắng phủ tangMà sợi tóc cũng kịp màu tangMiệng rung rung nhẹ quá nụ cười Nước đọng nước vết trầm tàn

Mưa mùa dã cổ

Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ Mùa dã cổ lên men – lửa nhen Ôi đàn ca vũ muôn năm cũ Gẩy đàn mưa Nhịp nhịp gió Cung linh đưa đẩy gót sen vàng…   Cô nhân tiêu vàng lãng đãng – mang mang Ngóng tịch nhân phiêu lãng – lang thang Thuyền ám trăng mùa biển vắng Muôn vàn tơ huyết nguyệt Dệt khúc sầu thế nhân Hồng trần mờ mịt phía xa dần…   Ai ơi có nhớ… Kiếp hải hồ

Ai viết…

Viết đi viết lại một vài kiểu nội dung, nhiều tới mức bất an, tới mức thấy nghi ngờ: Nghi ngờ toàn bộ nội hàm của những câu từ ấy. Điều gì đứng sau những ý tưởng này? Điều gì đứng sau dạng tri thức này? Điều gì chi phối toàn bộ các thông điệp này? Ngòi bút không phải bị uốn cong, thứ bị nhào nặn, bóp méo, lỗ chỗ lồi lõm chính là lương tâm của kẻ viết. Tay ta đang viết, hay