Home Sáng tác mới Thơ Dân tộc bên bờ biển

Dân tộc bên bờ biển

Có một dân tộc bên bờ biển quỷ

Dậy sóng tham

Chìm đắm cơ đồ

Con thuyền tương lai mắc cạn

Quỷ khốc

Than thân

Đói tinh thần

Cứ ngỡ mình nghèo đói

Tự nhai mình, thịt dai nhách, về không

 

Ngày lại ngày

Kẻ cúi đầu

Biết gì đâu

Vài ba tấc đất

Cũng ngậm cười

Quỷ đói

Lết đêm trăng đỏ ối

Thời gian trôi

Thế hệ ăn thế hệ sau ăn thế hệ sau

 

Tôi viết bài thơ phi dân tộc

Không phải những dòng lục bát lục nồi

Bài thơ này

Thể thơ của lòng tôi

Cơn đau gào thét biển luân hồi

Mênh mông nỗi buồn xuyên thế kỷ

Dân tộc có chứa nổi tôi

Và những kẻ như tôi

 

“Lũ chúng tôi lạc loài dăm bảy đứa

Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh”

Trong cơn mơ dài

Máu và hoa trộn lẫn

Đĩa gỏi thịt người dâng quỷ

Tỉnh cơn mơ

Chúng tôi thành kẻ phản bội giống nòi

Một giống nói vô định

Luôn tự huỷ diệt mình

Bằng ăn

 

Dân tộc tôi chẳng biết buồn

Họ hận thù trong tang lễ thê lương

Họ cười khi nhục nhã

Họ tự hào nhờ một ký ức xa xôi

Họ lôi kéo tôi

Vào cơn mơ dân tộc

Để tôi quên buồn

Vui vẻ bước vào hiến tế

Để họ đắc đạo quỷ nay mai

Để được nhấm nháp thịt tôi cùng đồng bọn

Thứ thịt lạ miệng

Vị người dị chủng

Kéo dài ngày tàn

Khi họ ăn chính mình

Và kết thúc

 

Bạn tôi ơi

Tỉnh mơ thôi

 

 

Long Điểu truyện – Chương 5: Điểu Kinh

Tin đồn nữ thần Thanh Nguyệt bị Dã Quốc sát hại bay đến Điểu Kinh theo những cánh quạ của Ô Thị. Ngay khi Ô Thị nhận được tin báo rằng Dã Quốc bắt được nữ thần Thanh Nguyệt thì tin tức đã gửi tới cho Điểu vương. Điểu vương là kẻ đa nghi, nên trước tin ấy vẫn giữ vẻ bình lặng. Thậm chí, còn lập tức cho triệu hồi Điểu Thiên Hoàng về cung để mưu tính. Điểu Thiên Hoàng đành để lại

Sơn vũ – Huyền Quang thiền sư

Đêm thu gió động mảnh rèm lay Hiên núi đìu hiu cỏ nêm dày Một tấm lòng thiền nay đã vẹn Dế rầu rỉ rả bởi ai đây. Hà Thủy Nguyên dịch Bản Hán Việt: Thu phong ngọ dạ phất thiềm nha, Sơn vũ tiêu nhiên chẩm lục la. Dĩ hỹ thành thiền tâm nhất phiến, Cung thanh tức tức vị thuỳ đa.

Hàn Mặc Tử – Người thơ đi giữa nguồn trong trẻo

Viết về Hàn Mặc Tử là một thách thức với bất cứ nhà nghiên cứu hay phê bình văn học nào, bởi thơ ông biểu hiện vô vàn sắc thái cảm xúc, đan xen đa chiều các không thời gian. Nhà phê bình Đỗ Lai Thúy trong cuốn “Mắt thơ” đã xếp ông vào số rất ít các nhà thơ Việt Nam đi theo con đường siêu thực, sở dĩ bởi sự sáng tạo của Hàn Mặc Tử là dòng tuôn chảy từ tiềm thức.

Hữu Sở Tư – Lý Hạ

Năm cũ bên đường hát biệt ly Hôm nay đất Thục người vẫn đi Tháng hai bên rèm hoa đùa gió Trước thềm ngàn dặm trúc lâm li Tiếng đàn như lòng thiếp Đứt nối hết đêm này Nhớ chàng ngựa trắng mang cung gỗ Nơi đâu mà chẳng gió xuân bay? Lòng chàng há nặng như đá tảng Thân thiếp nào mãi vẻ hồng hoa. Trời biếc sông xa ngang đêm tàn Sóng bạc đầu cuộn chẳng cầu sang. Gió Tây chưa thổi sầu

Kẻ thù nào cũng có thể là khủng bố

Một trong những thủ đoạn tuyên truyền quen thuộc nhất trong thời chiến chính là biến kẻ thù thành quỷ dữ, những kẻ không chỉ là mối đe dọa với an ninh quốc gia mà còn là hiểm họa trực tiếp tới sinh mạng người dân. Đây không phải là chiêu trò mới. Suốt chiều dài lịch sử, các trung tâm quyền lực châu Âu đã lặp đi lặp lại công thức này: người Hy Lạp cổ vẽ ra hình ảnh về đế chế ở

Editor

09/10/2025