Home Sáng tác mới Long Điểu truyện – Chương 13: Ổ bướm

Long Điểu truyện – Chương 13: Ổ bướm

Tế Thiên lững thững đi vào một khu phố đèn hoa chăng rực rỡ. Nơi đây là điểm sáng sặc sỡ nhất của thành Trấn Tây xa xôi ngoài biên ải. Tiếng cười đùa chen tiếng nhạc, xiêm y phất phơ hường phấn. Tế Thiên không mấy xa lạ với chốn này. Chàng thành danh được cũng nhờ thuở trước hay qua lại khu ổ điếm. Những bệnh nhân thường xuyên với khoản trả hậu hĩnh cho chàng chính là những cô gái điếm ở khắp các khu thành. Chữa bệnh cho họ, chàng vừa có thêm khoản tiền để có thể giúp đỡ cho những người dân nghèo khổ, lại vừa là nơi chàng dễ dàng nắm những tin tức quan trọng nhất. Trước đây, Chúc Thịnh Lai và Long Phi Thiên không hiểu chàng, thường cho rằng chàng là kẻ gió trăng.

Khu ổ điếm của thành Trấn Tây vốn dĩ được bố trí rất khác so với các khu ở thành khác. Sự bố trí này là do Điểu Tùng sắp đặt để thuận tiện cho việc đảm bảo an toàn của gái điếm và khách. Các gian phòng hành nghề ở đây đều cách nhau bằng bức tường mỏng nhạt màu, có thể nhìn thấy những mảng màu loang loáng trong phòng do gái điếm và khách vần vũ với nhau tạo nên. Khung cảnh này lại càng khiến cho khu ổ điếm trở nên quyến rũ với những vị khách không tiết chế được ham muốn. Không rõ Điểu Tùng có tính toán được khoản lợi mà ổ điếm này mang lại nên mới bố trí kỳ quặc như vậy hay không. Nhưng sự phồn thịnh ở miền biên ải này có phần bất thường, nên cũng có khả năng Điểu Tùng cũng nắm được không ít khoản lợi này.

Tế Thiên mặc y phục thày thuốc, tay xách hộp đồ vừa đi vừa rao:

– Bệnh nặng bệnh nhẹ, bệnh kín bệnh hở, bệnh gì cũng chữa… Không khỏi bệnh không lấy tiền…

Vừa rao, chàng vừa đảo mắt khắp các gian phòng trong khu ổ điếm. Kinh nghiệm thời trẻ của chàng có thể giúp chàng nhanh chóng biết được đâu là những cô điếm mới đến và đâu là những cô điếm đã lâu năm. Những cô điếm mới đến thường ăn mặc, điểm trang lòe loẹt, ra giữa sân khấu phô diễn tài nghệ trong khi những cô đã lâu năm thì có vẻ trễ nải, lười nhác. Thành Trấn Tây nghiêm cấm các gái điếm quá tuổi hành nghề môi giới. Họ bị quây lại một nơi để hướng dẫn kinh nghiệm cho các cô gái điếm mới vào nghề. Gái điếm là một nghề được yêu thích bởi không phải lo cái ăn cái mặc, lại được sung sướng hưởng thụ, nên nhiều bé gái được cha mẹ gửi vào khu ổ điếm từ sớm để được đào tạo bài bản. Nhìn quang cảnh của khu ổ điếm thì thấy thật đối nghịch với phủ Trấn Tây nghiêm cẩn với thư viện đồ sộ và thâm sâu.

Tế Thiên lướt mắt qua những gương mặt người đi lại trên phố. Người ta đến ổ điếm để tìm khoái lạc, những thứ mà các cô gái nhà lành ít khi có thể mang tới cho họ. Bởi thế, bước chân ra khỏi đó, ai cũng hưng phấn, thỏa mãn, mặt mày hớn hở như thắng trận. Những người không vừa ý sẽ có vẻ mặt cau có, bực tức. Nhưng bước ra khỏi phòng của gái điếm mà nét mặt điềm nhiên không một chút động tâm thì hẳn phải có vấn đề.

Vị khách này đi ra từ phòng một cô gái điếm đã nhiều tuổi, nhưng vẫn còn nhan sắc. Tế Thiên thoáng thấy cô ta ra tận cửa tiễn khách. Cô gái khoác y phục màu xanh biếc lả lơi, mắt liếc khắp phố như dò xét. Tế Thiên đi ngang qua, cất tiếng rao to hơn:

– Bệnh nặng bệnh nhẹ, bệnh kín bệnh hở, bệnh gì cũng chữa… Không khỏi bệnh không lấy tiền…

Tế Thiên tựa như không hề chú ý nhưng không gì lọt qua giác quan tinh nhạy của chàng. Chàng ngửi thấy mùi nồng nồng và tanh tanh từ người khách, lẫn với mùi son phấn nồng nặc. Đó là mùi của sâu bướm mà chàng đã gặp trong hang động ở Tụ Linh Phong. Tế Thiên ghi nhớ số hiệu phòng rồi đổi lời rao:

– Bệnh nặng bệnh nhẹ, bệnh kín bệnh hở, bắt bệnh lấy tiền ít, chữa bệnh lấy tiền nhiều…

Điểu Thiên Hoàng cưỡi ngựa trắng, cùng một toán lính xông vào khu phố điếm. Sự xuất hiện của Thiên Hoàng lao xao cả khu phố, vì có lệnh nghiêm cấm quân đội Điểu tộc dính dáng đến gái điếm. Toán lính tỏa ra, đuổi hết khách làng chơi quanh đó, rồi giải các cô gái điếm ra đứng thành hàng giữa phố.

– Ta cần khao quân trước trận chiến, nên muốn chọn một vài cô sạch sẽ và xinh đẹp. Ta sẽ trả công hậu hĩnh.

Năm thày thuốc lang thang trong khu phố cũng bị áp giải đến, trong đó có Hoàng Tế Thiên. Thiên Hoàng tiếp tục ra lệnh:

– Các ngươi khám và chọn giúp ta những cô gái khỏe mạnh, xinh đẹp. Tiền công khám, các ngươi có thể tới doanh trại để lĩnh.

Theo lựa chọn của các thày thuốc, những cô gái điếm được đưa về doanh trại của thành Trấn Tây, cùng với một bản danh sách đầy đủ tên tuổi và số phòng của các cô gái. Nhưng Tế Thiên thì vẫn ở lại tiếp tục lang thang quanh khu phố. Chàng muốn lục soát căn phòng của cô gái.

Trời vừa nhá nhem, chàng phá ổ khóa, chui vào phòng của cô gái điếm. Thoạt nhìn bên ngoài vẫn là căn phòng giao hợp như mọi căn phòng khác, không có gì đặc biệt. Mùi son phấn và hương thơm tỏa nồng nàn khắp căn phòng khiến người Tế Thiên choáng váng đầu óc. Chàng lẩm bẩm trong đầu, chửi thầm: “Khỉ thật, tay khách nào chịu nổi cái mùi này chứ!”. Nhưng rèn luyện nghề thuốc từ bé, một trong các kỹ năng quan trọng nhất mà chàng được học đó là ngửi. Khi mới ba tuổi, bài tập đầu tiên chàng được học đó là phát hiện một vị thuốc giữa một trăm vị trộn lẫn với nhau. Mùi son phấn này đã là gì.

Tế Thiên nhắm mắt lại định thần. Trong thần thức của chàng, những mùi son phấn nhạt dần, hương thơm nồng nặc nhạt dần. Một dải mùi tanh hôi tỏa lên từ dưới gầm giường. Tế Thiên tung cước, chiếc giường bị đẩy bật ra khỏi vị trí mà chăn màn không hề bị xô lệch. Tế Thiên nhìn xuống sàn đất phủ bụi. Chàng cười khẩy. Làm thày thuốc không chỉ mũi thính mà cần cả mắt tinh. Thày thuốc dạng thường phải bắt mạch mới biết bệnh trạng của người ta, còn cỡ như chàng chỉ cần nhìn lướt qua là đã có thể biết người ấy mắc phải chứng gì, tại sao mắc. Như cái trò che mắt tầm thường này, có thể che được hệ thống giám sát của Điểu Tùng chứ làm sao qua mắt được Hoàng Tế Thiên.

Tế Thiên nhìn thấy một viên gạch hơi kênh khỏi mặt sàn. Do độ kênh không đáng kể và lớp bụi dày nên người thường khó có thể nhìn thấy được, nhưng chàng phát hiện ra chỉ trong một cái lướt mắt. Chàng cúi người bậy viên gạch lên. Viên gạch vừa được bậy thì mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc. Tế Thiên mặt không biến sắc, cũng chẳng cần bịt mũi, nhảy xuống cái hầm dưới sàn nhà.

Đó là một gian hầm rộng, tối như hũ nút. Trong bóng tối, những kén bướm phát lên ánh lân quang thành một dải dài chạy sâu hoắm. Có lẽ căn hầm này không đơn giản vậy, nó có lối dẫn đi nơi khác. Tế Thiên nhẹ nhàng bước từng bước. Càng đi vào sâu, mật độ bướm lại càng dầy. Chàng nhìn lên trên trần, những con bướm đen đang bám vào vách hầm ngủ, chờ hiệu lệnh để ùa ra. Những con bướm to, béo mẫm, cho thấy chúng đã no nê sinh khí người. Những con bướm này sau khi hút no sinh khí sẽ phải bay về Dã quốc để Dã vương sử dụng. Thế nhưng, những con bướm này vẫn chưa bay về có lẽ là do còn có nhiệm vụ bảo vệ tổ bướm.

Tế Thiên nghĩ thầm: “May mà đuổi hết đám lính đi rồi, ta hành động một mình, chứ đám lính hậu đậu chắc chắn sẽ làm kinh động bầy bướm, rồi lại chỉ béo cho Dã vương thôi!” Tế Thiên nhón chân bên trái, nhón chân bên phải, thoắt phát vượt qua khu vực bầy bướm đang ngủ mà không một chút trở ngại. Cuối đường hầm nối liền vào một đường hang động. “Không phải hang động này sẽ nối tới hang động ở Tụ Linh Phong đấy chứ!”, chàng nghĩ tiếp, “Đến giờ Điểu Tùng còn chưa tới được hang này, 5 ngày chắc không thể kịp quét sạch bướm ở thành Trấn Tây được rồi! E rằng khó thoát một cuộc chiến máu chảy đầu rơi!”

Tế Thiên quay lại căn phòng của ả điếm, rồi phi thân vội về phủ Trấn Tây. Điểu Tùng vẫn chưa về phủ, chỉ có Điểu Thiên Hoàng ngồi ung dung uống rượu giữa sân như thể đang nhàn hạ tại tư gia. Bốn đứa trẻ con nằm lăn lóc cười đùa như thể sống giữa thời thái bình thịnh trị. Tế Thiên bấy giờ mới ngửi ngửi mùi y phục của mình rồi cau mày, ngẫm đến cảnh Thiên Hoàng ăn trắng mặc trơn ở nhà có phần bực bội.

Chàng e hèm một tiếng, Thiên Hoàng hồ hởi:

– Ngươi vào đây uống rượu cùng ta! Đi đâu mất cả ngày trời, ta uống rượu một mình buồn chết đi được!

Tế Thiên lạnh nhạt đáp:

– Bấy lâu nay ngài toàn uống rượu một mình, đâu có thấy buồn khổ gì đâu! Tự dưng lại có hứng nhớ nhung ta vậy!

Thiên Hoàng đáp:

– Nhàn nhã được cứ nhàn nhã… Chẳng phải có trận chiến lớn đang chờ chúng ta đó sao?

Tế Thiên nghe nói vậy cũng nhạt dần bưc bội, ngồi xuống đối diện với Thiên Hoàng. Thiên Hoàng nói tiếp:

– Ta đã cho người gọi Điểu Tùng về. Chúng ta nghỉ ngơi cho thoải mái rồi đánh một trận cho sảng khoái! Mấy ngày qua ngươi đã vất vả nhiều rồi!

Nói đoạn, Thiên Hoàng rót rượu vào ly cho Tế Thiên:

– Việc phân bố quân đội, ta giao toàn quyền cho ngươi. Tuyệt đối không được phép để thua Dã quốc. Lần này đích thân Dã vương sẽ dẫn quân. Hắn nghe đồn Điểu vương của chúng ta còn nhỏ tuổi, nên muốn đánh chiếm.

Tế Thiên thở dài:

– Ta tìm thấy ở dưới sàn khu ổ điếm là một địa đạo nuôi bướm đen. Địa đạo này dẫn đi khắp nơi. Đám kỹ nữ đi lại các thành cũng không lường hết được, e rằng các thành khác cũng đã bị bướm đen xâm nhập.

– Ta không quản được nhiều thế… Ta đã cho người báo các thành về nạn bướm đen, hướng dẫn cách xử lý để ngăn ngừa. Việc của chúng ta hiện nay là phải trấn thủ vững ở đây!

Tiếng đập cánh cùng với một cơn gió lốc chợt ùa đến. Trên bầu trời là một con đại bàng khổng lồ lông trắng như tuyết. Con đại bàng đáp cánh xuống sân, hóa thành Điểu Tùng. Sau nhiều ngày đi phá các ổ bướm, mặt chàng đỏ bừng bừng không giữ được vẻ thanh cảnh hàng ngày. Điểu Tùng nhún vai đi đến:

– Ta đã diệt kha khá ổ bướm, cũng ngăn cản được phần nào sự tàn phá!

– Có lẽ là không kịp! Trận chiến với Dã quốc e rằng khó tránh!

Tế Thiên nhìn bốn đứa trẻ ái ngại:

– Vậy lũ trẻ sẽ phải làm sao?

Điểu Tùng tự tin đáp:

– Thành Trấn Tây có thể mất chứ phủ Trấn Tây là bất khả xâm phạm! Mà thư viện của ta lại càng an toàn hơn thế!

Thiên Hoàng nghe đến đó phì cười:

– Nói như vậy, Điểu Kinh chẳng may có bị tấn công thì sẽ phải đến nương nhờ Trấn Tây phủ rồi!

Điểu Tùng cười ha hả, cũng chẳng phần phải tỏ ra khiêm tốn gì. Sau mấy ngày làm việc vất vả, hao tổn tinh thần lẫn sức lực, chàng chẳng còn hơi sức để mà giữ lễ độ nữa:

– Còn phải nói sao! Điểu Kinh mặc dù được phòng bố bởi hệ thống của Chinh Nam tướng quân đây, nhưng vẫn còn nhiều sơ sót. Sơ sót này là do thế lực trong Điểu Kinh phân tán, mỗi thế lực đều không muốn hệ thống của tướng quân vừa bảo vệ, vừa giám sát. Do đó có nhiều lỗ hổng. Như ta đây, một mình một cõi, tha hồ xếp đặt bố phòng theo ý mình. Như thế thì sao có thể có lỗ hổng. Ta muốn ai vào phủ thì người đó được vào, ta đã muốn giấu kín phủ thì phủ cũng sẽ tựa hồ như biến mất.

Tế Thiên lắc đầu:

– Sao ngài không làm luôn hệ thống ấy cho cả thành Trấn Tây chứ!

– Thành Trấn Tây khác! – Điểu Tùng phủi tay áo – Nếu mà như thế, thì người dân sao có thoải mái sinh cơ lập nghiệp được!

Hình ảnh về cách bố trí khu ổ điếm mà Tế Thiên được chứng kiến vẫn lảng vảng trong đầu chàng. Chàng tính hỏi Điểu Tùng rằng có phải Điểu Tùng quy định như vậy để thu nhiều lợi nhuận hơn không, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy câu hỏi ấy lúc này vô duyên quá.

Đột nhiên, cô bé Thiên Phụng đến gần, giật giật tay áo của Thiên Hoàng:

– Cha… cha có ra trận không!

Thiên Hoàng mỉm cười:

– Con cứ ở trong phủ! Cha sẽ tới đón con!

– Không! Bao lâu nay cha nhốt con ở trong cung một mình rồi! Con muốn ra trận cùng cha!

Điểu Tùng khuyên nhủ:

– Quận chúa còn nhỏ tuổi, vẫn là nên ở trong phủ của ta thì hơn!

Thiên Phụng cau mày nhìn Điểu Tùng, chẳng thèm nói năng gì. Rồi cô bé đủ lên cổ Thiên Hoàng, vòng tay ôm chặt cổ chàng:

– Nếu cha không cho con đi cùng, con cứ bám cổ thế này, không buông đâu!

Thiên Hoàng cười xòa, vỗ vỗ lưng quận chúa:

– Được rồi, được rồi… Ta sẽ cho con ra trận cùng!

Điểu Tùng chán nản nghĩ: “Không phải chứ! Phủ ta đã biến thành cái sân chơi cho lũ trẻ, đến chiến trường cũng biến thành sân chơi nữa sao!”

Nghe thấy Thiên Phụng mè nheo được cha mình chấp nhận cho ra chiến trường, Điểu Âu cũng len lén đến gần Điểu Tùng:

– Cha cho con đi cùng!

Điểu Tùng lạnh lùng đáp:

– Không! Ở lại phủ, bảo vệ phủ, bảo vệ các em của con!

Điểu Âu cụp tai quay lại phụng phịu, kể lể với Thần Cơ và Thái Sơn. Chỉ có Thiên Phụng là đắc chí, vẫn đu bám trên lòng của Thiên Hoàng, không chịu xuống.

 

Hà Thủy Nguyên

Đọc các chương của Long Điểu truyện tại đâyhttps://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/

Long Điểu truyện – Chương mở: Đất thiêng

Lịch sử không ghi lại câu chuyện này, thần thoại không người kể lại, thế nhưng những gì đã xảy ra sẽ không thể bị xóa. Nhân loại có thể quên, nhưng có những nỗi đau không thể phai mờ, có những giây phút thống khoái không thể tan biến. Bởi thế, thời đại này, câu chuyện này vẫn cần ai đó kể lại. Kẻ không biết có thể coi đó là huyễn mộng. Người biết sẽ nhận ra mình giữa trùng trùng kiếp kiếp.

Long Điểu truyện – Chương 18: Dã Vương

Một mình Thiên Phụng trong thể năng lượng phượng hoàng chao lượn giữa bầu trời, vừa để phả lửa đốt cháy kẻ địch, vừa tránh mũi tên và khí độc của binh đoàn bất tử. Những linh hồn thoát ra khỏi vỏ áo giáp tụ lại thành một khối mây xám xịt. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng con phượng hoàng mà Thiên Phụng biến hoá lại rất lớn, ngang ngửa với Điểu Thiên Hoàng, nên đám người Dã Quốc không thể ngờ được rằng

LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 12: ĐỘNG BINH

Con bướm màu đen nằm trong tổ kén đã chết to bằng một bàn tay người. Dưới đuôi của nó là cặp càng mảnh với lớp gai dày đặc. So với những con bướm đen trước đó, nó có thêm cặp càng. Hoàng Tế Thiên ngửi ngửi lớp dịch nhầy chảy ra từ người con bướm rồi lắc nhẹ đầu để định thần. Tế Thiên chau mày: - Những con bướm đen này cùng một giống với loài bướm đen trước đó. Nhưng từ khi

Bí mật Long Thành – Chương 1: Đứa trẻ cô độc

Tôi sinh ra trong một gia đình quái gở. Về căn bản, tôi thích sự quái gở ấy, nhưng thỉnh thoảng tôi cứ thắc mắc tại sao gia đình tôi không như gia đình người ta. Mẹ tôi chẳng ngồi bên tôi kèm cặp, dậy tôi học như mẹ người ta. Mẹ mặc tôi thích học thì học, không học thì nghỉ. Tôi cũng kệ thôi, không bắt học là sướng rồi. Thỉnh thoảng, khi bị bà ngoại tôi ép buộc, mẹ mới ngồi hướng dẫn tôi

LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 15: KHÍ ĐỘC

Lời khẳng định của Thiên Hoàng giống như một câu đố bất khả giải đáp đối với Điểu Tùng và Hoàng Tế Thiên. Địch lớn đang ở trước mặt, vậy mà một thành Trấn Tây phải đơn độc chống lại, không, nói chính xác là chỉ có mấy người bọn họ đơn độc đương đầu. Quân lính trong thành có đấy, nhưng xuất quân lúc này chẳng khác nào xua quân lính đi chết một cách vô ích. Đã có danh là tướng tài thì