Home Sáng tác mới LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 14: BỨC TƯỜNG ĐỒNG

LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 14: BỨC TƯỜNG ĐỒNG

Thành Trấn Tây quả là khu thành trấn thủ phía Tây của Điểu tộc. Đúng như tên gọi của nó, thành men theo sườn núi phía Tây Bắc của dãy Đại Sơn, tường cao dựng đứng ngang với những gốc thông cổ thụ. Vào ngày mờ sương, đứng dưới chân thành không thể nào nhìn thấy bờ tường thành. Tường thành không được làm bằng đá mà bằng một lớp thanh đồng dày. Cửa thành luôn luôn đóng, bất kể có chiến sự hay không.

Lính Điểu tộc thông thường cũng không được qua lại gần tường thành. Bố trí quanh tường thành là trùng trùng cạm bẫy và các cơ quan. Người nắm giữ hệ thống điều khiển các cạm bẫy này chỉ có Điểu Tùng. Hệ thống tường thành và cạm bẫy được các vị tiền nhân của Điểu tộc tạo nên qua nhiều đời. Bí kíp vận hành chỉ được phong cho vị tướng trấn giữ thành. Nếu chẳng may vị tướng mà chết sớm, không kịp truyền lại thì hệ thống cũng khỏi hoạt động luôn, và có khả năng rằng bất cứ ai đến gần tường thành cũng chết chắc. Bọn người Chúc Thịnh Lai, Long Phi Thiên, Hoàng Tế Thiên dễ dàng vượt qua tường thành, chẳng qua là có sự bảo trợ của Điểu Tùng, nếu không chắc cũng tan xác từ lâu.

Điểu Thiên Hoàng khi chỉ là một vị vương tử, vốn rất hứng thú với bố trí của thành Trấn Tây. Một người yêu thích với các hệ thống như chàng, hẳn phải bị thu hút bởi thành Trấn Tây. Nhưng cân nhắc thiệt hơn thì chàng thấy mình nên trấn thủ thành Vũ Cầm ở phía Nam thì hơn. Chàng không thích ở những nơi hẻo lánh chỉ có lũ sói và đám giặc giã, chàng hứng thú với thành Vũ Cầm bốn mùa hữu tình, lúc nào cũng dập dìu tài tử giai nhân hơn. Ngoài lúc đánh trận ra, còn có thể ngâm vịnh thơ phú, gẩy đàn ngắm hoa, cũng có thể gọi là qua ngày đoạn tháng.

Thành Trấn Tây có thể ngăn được quân đội của Dã Quốc nhưng khó có thể ngăn cản được Dã Vương. Dã Vương bấy lâu nay vô hình vô ảnh nhưng luôn hiện diện. Chưa ai từng thấy chân thân của hắn, chỉ thấy hắn thỉnh thoảng xuất hiện nhưng cũng không chắc đấy có phải là hắn hay không. Dã Vương đích thân xuấ quân cũng là một tin đồn chẳng biết giả hay thật. Sức mạnh của đàn bướm đen hút về cho hắn cũng không thể lường trước được. Chàng thấy không khỏi lo lắng dù ngoài mặt vẫn giả vờ nhàn tản.

Ngồi trong trung khu điều khiển của toàn bộ thành cùng với Điểu Tùng và Tế Thiên, Thiên Hoàng mới được chứng kiến hết vẻ hùng vĩ và đáng sợ của dãy Đại Sơn phía bên kia biên giới. Những rặng núi tuyết với hốc đá to, cao ngất như lũ quái vật gầm thét từ đại ngục. Những dòng suối đóng băng đổ thành một dải lởm chởm cái dài không biết tới tận đâu. Tất cả đều lạnh ngắt và chết chóc.

Thiên Hoàng vừa đưa mắt nhìn khắp núi non, tay vẫn ôm Thiên Phụng trong lòng. Cô bé không quan tâm đến quang cảnh lắm, chỉ cần được cha ôm mình trong lòng là đã thấy dễ chịu lắm rồi.

Điểu Tùng lạnh nhạt nói:

– Ta chưa từng ra trận mà không có một binh tốt trong tay thế này!

Tế Thiên cười cười:

– Thế mới chứng tỏ được bản lĩnh của Trấn Tây tướng quân chứ! Đem quân lính ra trận để làm mồi cho đàn bướm đen thì thật không tốt chút nào!

Điểu Tùng thở dài:

– Sau mấy ngày liền đi giết từng con bướm trong các sơn động, ta chán bướm đen lắm rồi. Tên Dã Vương này thật sự không có loại vũ khí nào khác hay sao?

Mặt trời xuống dần sau những rặng núi. Nhưng do sương mù dày đặc nên không có cảnh hoàng hôn huy hoàng và tráng lệ mà Điểu Thiên Hoàng kỳ vọng. Chàng tự nhủ rằng sau khi thắng trận xong, nhất định phải đòi Điểu Tùng để chàng lên đây một lần nữa ngắm cảnh hoàng hôn.

Mặt trời còn chưa tắt hẳn, một đàn bướm đen cả vạn con bay đến. Những con bướm này to bản, mỗi cánh to bằng hai bàn tay. Cánh của chúng đập cùng một nhịp, không chút xô lệch. Chúng hướng về phía tường thành Trấn Tây.

– Điện! – Hoàng Tế Thiên ra hiệu lệnh gọn lỏn.

Những tia điện được phóng ra từ tường thành. Đàn bướm đi vào khu vực điện trường, liền cháy thành tro. Chúng đã khôn hơn, lập tức bay lên cao, định vượt qua tường thành vào thành Trấn Tây. Một lớp bướm khác còn to hơn đàn bướm trước, mỗi cánh to như cái quạt cũng theo vào. Điện trường quanh tường thành Trấn Tây không thể cản được.

Điểu Tùng chau mày nghĩ:

– Có lẽ chúng ta nên phản công đôi chút! Không thể ngồi không thế này!

Thiên Hoàng bấy giờ mới lên tiếng:

– Nếu không phản công, không gây chút khó khăn thì khó lòng dụ được Dã Vương ra mặt lắm.

Thiên Hoàng vừa nói dứt lời, Điểu Tùng liền tung người ra khỏi trung khu điều khiển, biến thành một con đại bàng tuyết khổng lồ. Đại bàng có sải cánh rộng bao tròm cả một vùng trời. Khí lạnh từ đại bàng tuôn ra, gió thổi ào ào. Tuyết bay lất phất. Những cánh bướm mỏng mảnh không chịu nổi gió tuyết, bị đóng băng, rụng xuống lả tả.

Thiên Hoàng lắc đầu chán ngán:

– Hóa ra cơ quan của thành Trấn Tây chỉ có như vậy.

Đột nhiên, một tiếng trẻ con vọng lên:

– Cơ quan của thành Trấn Tây không đơn giản thế!

Thiên Hoàng và Tế Thiên há hốc mồm nhìn về phía có giọng nói trẻ con. Hai chàng kinh ngạc khi thấy ba đứa bé Điểu Âu, Chúc Thần Cơ, Chúc Thái Sơn đang lố nhố trèo vào trung khu điều khiển qua một đường ngầm. Tế Thiên sẵng giọng quát:

– Sao lại chạy ra đây chơi rồi!

Thái Sơn đáp:

– Con tìm ra cổng vào nối từ thư viện trong phủ đến trung khu điều khiển của thành Trấn Tây.

Tế Thiên đập tay vào trán chán nản. Trong lúc tử chiến thế này, thực sự chàng không có tâm trạng trông trẻ. Không ngờ đứa bé Chúc Thái Sơn lại lợi hại như vậy, làm thế nào mà tìm ra được cổng vào bí mật ấy. Điểu Âu nói chen vào:

– Này này, đừng có quên công của ta. Không có ta mách cho cậuvề cổng vào bí mật, thì cậu biết thế nào được!

Thần Cơ bĩu môi:

– Công ơn gì! Là do ta cho nổ thạch động dưới thư viện mới tìm ra cuốn sách hướng dẫn đường đến đây ! Có mỗi một mẩu tin chẳng đầu chẳng đũa, thật chẳng ra làm sao !

Tế Thiên nghe bọn trẻ nói chuyện, thật sự thấy không biết nói gì hơn. Giữa lúc bướm đen hút năng lượng bay rợp trời, toàn bộ dân cư và quân đội phải di tản, thì lũ trẻ lại bày trò nghịch phá ở Trấn Tây phủ. Nếu chẳng may cái Chúc Thần Cơ phá không phải là thạch động giấu bí kíp mà là trung tâm bảo vệ phủ Trấn Tây thì chẳng phải ba đứa bé thành mồi cho lũ bướm rồi sao. Trẻ con nhà thường dân nghịch phá cùng lắm là cháy nhà thôi chứ trẻ con nhà quý tộc như mấy đứa trẻ vừa rồi thật là nguy hiểm không lường hết được.

Thái Sơn chẳng quan tâm đến trò tranh công của Điểu Âu và Thần Cơ, chỉ nói :

– Con đọc trong sách thấy bảo rằng bức tường thành này có thể phóng vạn tiễn cùng một lúc, lại còn có hệ thống chuông đồng va vào nhau tạo thành hỗn âm có thể khiến lòng người điên đảo…

– Khoan đã ! – Tế Thiên ngắt lời – Con biết điều khiển chuông đồng không ?

– Con có đọc qua ! Chắc là sẽ biết dùng !

Thiên Hoàng lo lắng nhác nhở :

– Dùng chuông lúc này liệu có ảnh hưởng gì tới Điểu Tùng không ?

Tế Thiên xua tay :

– Chắc không đâu ! Trấn Tây tướng quân là người có thể điều khiển hệ thống này, ắt hẳn phải luyện qua chịu đựng sóng âm từ chuông đồng rồi !

Điểu Âu gật đầu xác nhận :

– Cha cháu miễn nhiễm với mọi loại tiếng động mê hoặc!

Thiên Hoàng nhớ lại lúc chàng gẩy đàn để vây bắt Chúc Thịnh Lai lúc ấy, Điểu Tùng hoàn toàn không hề hấn gì. Chàng không tin tiếng chuông đồng có sức mê hoặc bằng tiếng đàn của chàng. Điểu Tùng bấy lâu nay đã luyện tâm tới một cảnh giới bất động trước vạn động, nên những tác động bằng ảo giác hẳn nhiên khó có thể tác động đến.

Thái Sơn bước đến bàn điều khiển. Đó là một hệ thống cơ quan phức tạp với các ký hiệu kỳ lạ. Thái Sơn nhìn một loạt rồi nói :

– Sách có ghi những ký hiệu này đều được mã hóa bằng các biểu tượng. Phải ghép đúng các biểu tượng thì mã lệnh mới được nhận. Bí kíp này chủ yếu là hướng dẫn cách sử dụng các biểu tượng thôi, không có gì đặc biệt !

Thái Sơn nhoay nhoáy lướt tay trên các biểu tượng. Thiên Hoàng và Tế Thiên nhìn thao tác chuyên nghiệp của thằng bé chưa đến năm tuổi mà không khỏi ngỡ ngàng. Dù vẫn biết Thái Sơn khác người nhưng biểu hiện quá xuất sắc của cậu bé không khỏi khiến hai người vừa kinh ngạc lại vừa hứng thú. Thiên Phụng bấy giờ mới thò mặt ra khỏi ngực của cha mình, ngó ra ngoài xem chuyện hay.

Từ trong bức tường đồng, những chiếc chuông thò ra từ hốc tường. Phải có đến cả ngàn cái chuông. Chúng bắt đầu rung lên. Tiếng kim loại va nhau loảng xoảng thành một trường âm thanh hỗn loạn. Sóng âm bắn theo chiều gió mà Điểu Tùng tạo ra, hướng về phía đàn bướm. Sóng âm làm bạt cả đàn bướm. Chúng liêu xiêu mất định hướng, nhịp đập cánh lờ vờ như say rượu. Những con bướm rụng lả tả dưới chân thành. Điểu Tùng thấy đàn bướm bị đẩy lùi, chao liệng một vòng, tạo thành cơn lốc, bay lên cao hơn.

Từ trên cao, chàng có thể nhìn thấy đạo quân của Dã Quốc đang tiến gần đến. Dẫn đầu đạo quân là đàn linh cẩu được dẫn đầu bởi một nữ tướng. Nữ tướng cưỡi trên con linh cẩu đầu đàn, trên tay cầm một cây giáo dài. Nữ tướng cưỡi linh cẩu ấy, Điểu Tùng đã nghe danh. Vị nữ tướng này còn trẻ, nhưng đã được phong làm tiên phong, trực tiếp dưới trướng của Dã Vương. Cô ta tên là Sái Thương. Sái Thương lớn lên cùng linh cẩu, huấn luyện linh cẩu thành quân đội. Linh cẩu là loài động vật tham lam nhất trong thiên hạ, nhờ vào lòng tham mà mạnh mẽ. Hàm răng sắc nhọn và khả năng hoạt động thành từng đội, nhất là dưới sự chỉ huy của Sái Thương, khiến cho đội quân này còn lợi hại hơn đội quân sói của Phó tướng Vương Lâm dưới trướng Chúc Thịnh Lai. Sái Thương là tiên phong trực tiếp dưới sự chỉ huy của Dã Vương, lần này đích thân cầm quân tấn công, cho thấy khả năng Dã Vương đích thân ra trận là rất cao.

Sau đội linh cẩu là một đoàn kỹ nữ thướt tha mặc váy trắng xóa. Những kỹ nữ này không phải để phục vụ cho quân đội của Dã Quốc, mà chính là một phần của quân đội. Điểu Tùng đã nghe tình báo kể về đội quân kỹ nữ này nhưng chưa bao giờ được chứng kiến. Các kỹ nữ này đều được tuyển vào từ khi mới mười tuổi, được dậy cách ngón nghề hát múa làm rối loạn nhân tâm. Khi họ hát múa, họ sẽ tạo ra các ảo cảnh khiến đối phương bị mê hoặc. Sự lợi hại không kém gì ngón đàn của Điểu Thiên Hoàng. Họ còn được luyện công phu hút năng lượng. Sau khi bị rơi vào ảo cảnh, đối phương sẽ bị họ hút sạch nguyên khí mà không biết, rốt cuộc chỉ còn cái xác không. Người đứng đầu đội kỹ nữ này là Hoa Nương Nương, người tình của Dã Vương. Nhìn thấy Hoa Nương Nương lả lướt ngồi trên một con voi trắng, Điểu Tùng càng tin rằng Dã Vương nhất định sẽ xuất hiện trong trận này.
Xa hơn nữa là một lớp bụi mù, chàng không thể nhìn thấy rõ được, chỉ thấy khu vực ấy sấm sét đì đùng, mây đen dồn tụ. Đó hẳn là vị trí của Dã Vương ? Cũng có thể là không. Nhưng đương đầu với đội quân của Sái Thương và Hoa Nương Nương cũng chẳng dễ dàng gì. Lúc này, chàng mới nhớ ra rằng ai đó đã thay chàng điều khiển trong trung khu. Chàng vội vã bay trở về trung khu, quay lại với nhân dạng.

Nhìn thấy Thái Sơn ngồi thản nhiên tại bàn điều khiển, Điểu Tùng thoáng ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy cuốn sách trên tay cậu bé thì chàng có thể đoán ra được ít nhiều, nên cũng không có biểu hiện cảm xúc gì đặc biệt. Qủa đúng như Điểu Thiên Hoàng nhận định, Điểu Tùng đã đạt đến cảnh giới tâm bất động giữa vạn động.

Điểu Tùng thuật lại về những gì chàng vừa nhìn thấy rồi kết luận :

– Ta thấy sắp tới Dã Vương sẽ phải dùng đến số bướm đen nuôi ở bên trong thành. Bởi vì trong đội quân đang tiến tới không thấy có dấu vết của bướm thêm nữa.

Tế Thiên cười khẩy :

– Ta đã cho người giăng lưới điện khắp tất cả các cửa hang động trong thành và đường ngầm ở khu ổ điếm rồi ! Chuyện bướm đen trong thành không cần quá lo.

Thiên Hoàng tiếp lời :

– Đàn linh cẩu của Sái Thương không phải là điều ta lo ngại nhất. Về căn bản chúng không thể vượt qua được thành đồng. Bản lĩnh của Sái Thương này chắc cũng chẳng đáng bao nhiêu. Hoa Nương Nương và đoàn kỹ nữ tạo ảo cảnh kia có lẽ sẽ gây rắc rối cho chúng ta nhiều hơn. Với tình trạng sức khỏe của ta hiện nay e rằng không thể chống lại được Hoa Nương Nương. Mà sau Hoa Nương Nương còn là gì nữa thì khó lường trước.

Điểu Tùng thở dài :

– Tới nước này, ta nghĩ nên viết thư cầu viện !

– Không được ! – Thiên Hoàng cắt lời – Điểu vương còn nhỏ, mới lên ngôi, thế cục triều đình còn chưa vững. Nếu lúc này để lộ tình trạng của thành Trấn Tây nguy cấp thì Long tộc sẽ lợi dụng tấn công, mà các phiên vương khác sẽ bất phục gây rối. Trận đánh này, ta chỉ có thể cố gắng, chỉ được quyền thắng, không được phép thua !

 

Hà Thủy Nguyên

Đọc các chương của Long Điểu truyện tại đâyhttps://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/

Long Điểu truyện – Chương 6: Thưởng rượu trong sương

Ở Điểu Kinh có một hồ nước trong vắt như pha lê, có tên là Vọng Tiên. Nước hồ xanh thăm thẳm, có thể nhìn thấy đáy với những thân cây phủ rong rêu cổ đại. Vào mùa đông, một lớp băng mỏng dát bạc trên mặt hồ khiến đáy hồ như một bức tranh tự nhiên hoàn mỹ, chỉ đơn thuần là đẹp thôi, không ẩn ý bất cứ điều gì. Lúc này trời đã cuối thu, cũng khá lạnh. Một lớp băng mỏng

Long Điểu truyện – Chương 1: Non cao cao, nước xanh xanh

Nghĩa quân của Chúc Thinh Lai nằm ở khu rừng Bạch Tùng ngay biên giới Tây Bắc của Điểu tộc trên dãy Đại Sơn. Rừng Bạch Tùng nằm lọt thỏm giữa bốn bề núi đá cao chót vót, mây mù giăng kín. Người thường không dám qua lại rừng Bạch Tùng bởi đàn sói lúc nào cũng lẩn quất săn mồi. Đàn sói ấy lại không dám xâm phạm đến trại của nghĩa quân. Người ta đồn rằng Chúc Thịnh Lai từ lâu đã luyện

Long Điểu truyện – Chương 2: Sói hú rừng Bạch Tùng

Lúc này là độ vào thu, rừng Bạch Tùng mờ hơi sương bao phủ. Tuy tuyết không rơi nhưng một lớp mù trắng như giải lụa nhẹ tang bủa vây. Lấp ló trong màn sương là những cây tùng vươn thẳng đứng. Màu xanh của tùng vẫn mơn mởn trước lạnh giá dù đang dần vào độ úa tàn. Ẩn dưới lớp lớp mây mù ấy là quân đoàn bất bại của nghĩa quân Bạch Tùng. Họ đang đốt lửa nướng thịt voi rừng. Con

Long Điểu truyện – Chương 8: Đổ nát

Hoàng cung chỉ còn là một đống đổ nát. Điểu Kinh náo loạn kinh hãi, dân chúng lật đật rủ nhau thu vén tài sản trong đêm. Thiên Hoàng đứng trên đống đổ nát nhìn xuống phía dưới kinh thành. Tấm áo choàng của chàng ám bụi bay lất phất trong gió. Trong cơn phẫn nộ, chàng đã thiêu rụi tất cả. Thân xác của Điểu vương, vương hậu chỉ còn là một đám tro tàn. Điểu Kinh lúc này không còn ai ngoài chàng

Long Điểu truyện – Chương 19: Phượng Hoàng Ca

Khúc đồng ca vang vọng, vọng sâu tới cõi lòng Dã Vương. Cõi lòng hắn cuộn lên trăm muôn ký ức của Chúc Thịnh Lai. Hắn vừa né đòn của Thiên Phụng vừa bay về phía tường thành. Thiên Phụng lập tức đuổi theo, nhưng do bị thương nên bị bỏ lại một đoạn. Dã Vương từ hai lòng bàn tay toé ra tia lửa đen. Hắn ném hai cuộn lửa về phía Vương Minh. Dưới chân thành chỉ vang lên tiếng hét: - Cha!