Home Sáng tác mới Tiểu thuyết Long Điểu truyện – Chương mở: Đất thiêng

Long Điểu truyện – Chương mở: Đất thiêng

Lịch sử không ghi lại câu chuyện này, thần thoại không người kể lại, thế nhưng những gì đã xảy ra sẽ không thể bị xóa. Nhân loại có thể quên, nhưng có những nỗi đau không thể phai mờ, có những giây phút thống khoái không thể tan biến. Bởi thế, thời đại này, câu chuyện này vẫn cần ai đó kể lại. Kẻ không biết có thể coi đó là huyễn mộng. Người biết sẽ nhận ra mình giữa trùng trùng kiếp kiếp.

Câu chuyện diễn ra ở một quốc đảo phương Bắc xa xôi, bốn bề bị sương mù vây kín. Có thể nói đó là một thế giới riêng cách biệt với bóng tối đang bao phủ khắp Trái Đất. Chẳng ai biết bên ngoài quốc đảo ấy chuyện gì đã xảy ra. Cũng chẳng ai biết khi nào những lớp sương mù sẽ tan biến.

Từ lâu rất lâu, khi các vị chiến thần còn ngự trị thế giới với sức mạnh vô biên, trí tuệ siêu phàm và sự bất tử, một cuộc lật đổ đã diễn ra. Đó là cuộc lật đổ của các vị thần mong muốn duy trì hòa bình, trật tự vĩnh viễn. Các vị chiến thần đã thất bại bởi bị những kẻ lật đổ sử dụng ma thuật, tiêu diệt khả năng bất tử.  Mỗi lần thân xác của họ chết đi, họ lại đầu thai vào một số phận mới và quên hết quá khứ huy hoàng cũng như thảm bại đau thương. Họ bị đầy đến quốc đảo phương Bắc xa xôi ấy. Tại đây, họ chia nhau sở hữu và cai trị quốc đảo. Những vị thần có cánh ở phía Bắc hiểm trở lập nên Điểu tộc. Những vị thần mình rồng mạnh mẽ ở phía Nam trù phú lập nên Long tộc. Một số vị thần có hình thù khác, sống rải rác và yên ổn trên cả đất của Điểu tộc và Long tộc. Thế nhưng, họ bị những kẻ chiến thắng xóa hết ký ức về vị thế vĩ đại của họ xưa kia. Đảo quốc ấy được đặt tên là Minh Quốc.

Các vị thần hòa bình đã chiếm thế giới, nhưng bản thân họ không đủ tài trí để gây dựng nên một thời đại thái bình, thịnh trị. Triều đại lý tưởng của họ là thần dân không ai được vượt trội, không ai được sống một đời sống cá nhân, không ai được mơ mộng, không ai được giữ ký ức của mình, không ai được bất tử. Từ các vị thần cai trị đến các thần dân, ai ai cũng sống và làm việc theo trật tự và cố sức để duy trì hòa bình. Mọi bất bình thường sẽ bị tiêu diệt. Thế là, cả ngàn năm trôi qua, con đàn cháu đống của họ cứ nhân lên, nhân lên mãi. Thế giới trở nên nhơ bẩn và chật chội. Cho đến một ngày chính họ bị hủy diệt bởi các tai họa và bệnh dịch. Nhóm thủ lĩnh của các vị thần hòa bình cùng nhau chạy về phía ánh sáng duy nhất còn đang le lói trên thế giới: Minh Quốc.

Các vị thần hòa bình đổ bộ lên bờ Tây Minh Quốc. Lúc này, Điểu tộc và Long tộc đang rất phồn thịnh. Các vị thần hòa bình đã quen làm kẻ thống trị, không chấp nhận làm con dân dưới trướng phe bại trận, họ tìm mọi cách để lật đổ Điểu tộc và Long tộc. Họ nghĩ ra trăm phương ngàn kế khiến hai tộc lớn này hiểu lầm, mâu thuẫn nhau, dẫn đến chiến tranh. Thừa cơ, họ nổi dậy, chiếm phía Tây Minh quốc và lập ra Dã quốc. Nhiều vị chiến thần chán ghét cuộc chiến của Long tộc và Điểu tộc cũng chạy sang Dã quốc những mong có một cuộc sống an ổn. Nhiều thế hệ thần trôi qua, Long tộc và Điểu tộc vẫn tiếp tục giao tranh và Dã quốc vẫn tiếp tục lớn mạnh…

Câu chuyện các bạn sắp được biết tới kể về thời kỳ đỉnh điểm giao tranh giữa Long tộc và Điểu tộc và Dã quốc đã lộ rõ âm mưu thôn tính, chiếm đoạt toàn bộ lãnh thổ Minh quốc. Nhưng trước khi vào chuyện, các bạn nên biết về địa thế của đảo quốc này và cách  cai trị của từng thế lực.

Ngăn giữa lãnh thổ Dã quốc và Minh quốc là dãy Đại Sơn hùng vĩ, quanh năm tuyết phủ, tựa như một tòa thành tự nhiên kiên cố. Quân Dã quốc không dễ xâm nhập qua núi Đại Sơn bởi Điểu tộc và Long tộc có đủ chiêu trò phòng bố để tiêu diệt bất cứ ai xâm nhập. Dù không đối đầu trực tiếp với Dã quốc nhưng hai tộc này vẫn luôn đề phòng cảnh giác với những kẻ đã chiếm đất của Minh quốc này. Dã quốc trở thành vùng đất hứa cho những phạm tội bỏ trốn, còn dãy Đại Sơn trở thành nơi ở ẩn cho những ai chán ngán cuộc đua tranh muốn buông tay đối mặt với vô cùng.

Dã quốc trong nhiều năm đã xây dựng một tòa thành kiên cố bọc thép và đồng đen nối dài liên tục dọc dãy Đại Sơn và ôm trọn lãnh thổ. Nhà cửa, lâu đài đều được làm bằng thép. Từ Dã vương đến quan lại đều mặc giáp sắt, dân thường mặc chung một màu áo nâu sẫm. Người dân ai ai cũng được dậy rằng phải kinh sợ người Điểu tộc, Long tộc, bởi họ là những kẻ đại hung ác. Thế là, từ quan đến dân Dã quốc, ai cũng một lòng tiêu diệt Điểu tộc và Long tộc. Những vị thần lưu vong đến đây, dần dần cũng bị cách suy nghĩ này ảnh hưởng, lại trở thành tay sai đắc lực dưới trướng Dã vương, phục vụ để bảo vệ sự thái bình, thịnh trị của Dã quốc.

Điểu tộc cai trị một dải núi non sông suối trùng điệp ở phương Bắc, tự cho mình là thanh cao quý phái như băng tuyết. Những tộc khác cũng có thể sung sống ở đất của Điểu tộc nhưng không được triều đình trọng dụng, chỉ mãi là kẻ nô bộc phục vụ trong các vương phủ mà thôi. Hoàng cung và các vương phủ đều ở trên đỉnh núi cao vút. Với họ, người càng trên cao thì càng giữ được thanh khí. Nhưng quan trọng hơn hết, Hoàng cung và các vương phủ là nơi cất giấu các bí thuật và bảo khí, không thể để cho người thường dễ dàng xâm nhập được.

Phương Nam do Long tộc cai trị. Người trong Long tộc đều mang họ Long và cũng nắm quyền bính độc tôn ở triều đình. Nhưng Long tộc không e ngại tuyển lựa nhân tài từ những tộc mà họ cho là thấp kém hơn. Nhờ vậy, quân đội của Long tộc hùng mạnh lại càng hùng mạnh, dân chúng sống no ấm lại càng no ấm. Hoàng cung và các vương phủ của Long tộc không nằm trên mặt đất mà nằm sâu dưới đất, men theo các mạch nước ngầm đổ ra sông. Mạch nước ngầm là dòng chảy năng lượng nuôi dưỡng cơ thể năng lượng của Long tộc, nên quan trọng hơn hết, họ phải gìn giữ những mạch nước này.

Long tộc – Điểu tộc – Dã quốc giao tranh với nhau đã được 200 năm, người chết vô số, đau đớn chất chồng. Cuộc chiến này cứ như thể không bao giờ chấm dứt. Lúc bấy giờ, Chúc Thịnh Lai, một vị tướng của Dã Quốc đã nổi dậy, chiếm cứ một vùng núi ở phía Bắc dãy Đại Sơn nghìn năm băng tuyết. Chúc Thịnh Lai một lòng nuôi chí thống nhất ba vùng Long – Điểu – Dã, chấm dứt cuộc chiến 200 năm đen tối chẳng có gì khác ngoài máu chảy đầu rơi, phân ly biện biệt.

Chúc Thịnh Lai luyện được bộ Thần Cơ công pháp, không phải do hấp thụ linh khí mà thành, mà do lấy năng lượng của kẻ địch, cấu trúc lại theo cách mình muốn và dùng chính năng lượng ấy để tiêu diệt địch. Thần Cơ công pháp giúp Chúc Thịnh Lai đánh thắng được mọi địch thủ một cách dễ dàng. Cũng nhờ chính Thần Cơ công pháp này, Thịnh Lai chiếm được một vùng núi nhờ vào việc biến chính bức tường năng lượng kết giới trên dãy Đại Sơn do Điểu tộc dựng nên làm thành vòng bảo vệ cho nghĩa quân của mình. Nghĩa quân của Chúc Thịnh Lai ngày càng lớn mạnh, nhiều hoàng tộc học Điểu và họ Long cũng lén lút tham gia, nhiều nhân tài ẩn dật cũng quy tụ về dưới trướng. Thế thắng như vũ bão, tung hoành nhiều năm chốn tuyết sơn, dãi nắng dầu mưa giương sức chống lại cả Dã quốc, Điểu tộc và Long tộc.

Hà Thủy Nguyên

Đọc các chương của Long Điểu truyện tại đây: https://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/

Long Điểu truyện – Chương 4: Phủ Trấn Tây mờ sương

Hoàng Tế Thiên sau khi vứt hết số thuốc bổ mà Vương Minh mua về cho Thái Sơn uống thì hàng ngày đều phải vận công điều khí cho cậu bé. Sinh lực bị tổn thương sao có thể dùng thuốc để chữa trị được. Thuốc chỉ là chữa trị bên ngoài, điều khí mới là cách trị tận gốc. Nhưng hiềm một nỗi, năng lượng của Hoàng Tế Thiên không đủ để trị  cho Thái Sơn. Chàng nguyện học nghề y để chữa bệnh

Long Điểu truyện – Chương 7: Phượng hoàng lửa

Thiên Hoàng và Minh Hoàng im lặng như hai pho núi trước giờ phun trào nham thạch. Một suy nghĩ thoáng qua đầu Thiên Hoàng: “Như vậy Minh Hoàng không phải kẻ bắt cóc Thiên Phụng… Không lẽ là hắn! Kẻ giả mạo bấy lâu nay… Nhưng bắt cóc con bé thì cũng không có lợi gì cho hắn! Trừ phi hắn biết…” Minh Hoàng nhún vai đứng dậy, bước chậm rãi trong phòng, rồi đứng gần cửa sổ, mắt lơ đãng nhìn vào màn

Long Điểu truyện – Chương 18: Dã Vương

Một mình Thiên Phụng trong thể năng lượng phượng hoàng chao lượn giữa bầu trời, vừa để phả lửa đốt cháy kẻ địch, vừa tránh mũi tên và khí độc của binh đoàn bất tử. Những linh hồn thoát ra khỏi vỏ áo giáp tụ lại thành một khối mây xám xịt. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng con phượng hoàng mà Thiên Phụng biến hoá lại rất lớn, ngang ngửa với Điểu Thiên Hoàng, nên đám người Dã Quốc không thể ngờ được rằng

LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 11: Bướm rợp quan san

Rừng dưới chân núi Tụ Linh Phong vào cuối thu, lá dệt thành một màu vàng mênh mông. Mỗi khi một cơn gió thoảng qua, cả cánh rừng như dải lụa vàng lung lay dưới nắng nhạt. Càng đi lên trên, những cây lá vàng thưa dần, thay bằng từng phiến đá chen tùng xanh thẳng đứng vươn chọc trời. Mây bị vướng vào tán lá kim của cây tùng khiến cả ngọn núi mang bầu không khí u tịch. Thỉnh thoảng, một tiếng chim

LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 15: KHÍ ĐỘC

Lời khẳng định của Thiên Hoàng giống như một câu đố bất khả giải đáp đối với Điểu Tùng và Hoàng Tế Thiên. Địch lớn đang ở trước mặt, vậy mà một thành Trấn Tây phải đơn độc chống lại, không, nói chính xác là chỉ có mấy người bọn họ đơn độc đương đầu. Quân lính trong thành có đấy, nhưng xuất quân lúc này chẳng khác nào xua quân lính đi chết một cách vô ích. Đã có danh là tướng tài thì