Home Sáng tác mới Giấc bình yên

Giấc bình yên

Những mùa thao thức

Tôi ghé qua tim người

Tìm một chút bình yên

À ơi dịu lại cơn điên

Những thiên đường sụp đổ

Chỉ lòng người gào thú dữ

Lãng quên đời

Cơn say máu cuồng phong

Và chỉ còn đôi ta

Người và tôi

Nay đã ngủ rồi

Trong tình yêu không định nghĩa

 

Mùa lại mùa đã mấy mùa nhân loại

Xác phàm thay chẳng giải thoát hình hài

Ta và người mắc kẹt nơi đây

Nơi tình yêu vĩnh cửu

Nơi ta là mộng ảnh trong thi hứng nhân gian

Nơi bao kẻ phàm nhân huyễn hoặc chẳng bao giờ chạm tới

Lải nhải, lải nhải, lại lải nhải

Lời, lời, và lời

Đạo đức,

Này thì đạo đức

Còn đạo đức nào cao hơn tình yêu?

 

Chúng run rẩy quỳ mọp gối

Vẫn gượng ngẩng đầu cười nhạo

Tình yêu ngớ ngẩn ư?

Vĩnh cửu ngớ ngẩn ư?

Ta đã lạc đường ư? Giữa thế gian lạc lối?

Mọi Thượng Đế đều hư ảo

Chỉ như tấm gương phản chiếu

Hình dục vọng thế gian

 

Những sợi dây trần trói buộc

Nhất niệm tan hoang

Tôi và người lưu dấu gông xiềng

Nằm nghe thiên đường sập

Và nghe ánh sáng chuyển mình

Màu dối trá

Cũng như bóng tối u mê

 

Tôi đã đi qua những thế kỷ lê thê

Không ngoái đầu nhìn lại

Để được ngủ say nơi trái tim người

Bình yên tình yêu

Bình yên đôi ta

Là mơ hay chưa?

 

Thượng Đế nào thực hơn khoảnh khắc này

Tự ngàn xưa?

 

Hà Thủy  Nguyên

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

Ta đành lỗi hẹn cùng người nhé

Ta đành lỗi hẹn cùng người nhé Cố nhân ơi Ta đã lạc vần thơ Một lời hẹn đã lạc trong tiền kiếp Ô Thước kia, thôi vỡ vụn cho rồi   Ta đành lỗi hẹn cùng người nhé Sông Ngân cuồn cuộn sóng mệnh trời Cố nhân ơi Hứng thơ chiều đã cạn Hai tinh cầu xin xích lại cùng nhau   Cố nhân ơi, người là ai thế nhỉ Người có nghe gió lạnh đang gào Nơi ải bắc vong hồn thét gọi

Điệu tình

Tôi sẽ hát điệu tình réo rắt Khi nhân gian quỳ mọp dưới tượng thần Chúa lạnh lẽo héo khô như xác tục Phật ngoảnh đầu rũ nhân loại sau lưng   Điều tình vang vang Sông núi vọng Hoa bung cánh gió giữa thượng ngàn Mồ cũ nảy xuân bên luống cỏ Khói hương ướt đọng giọt mưa tình   Điệu tình mênh mang sáu cõi Lắc lư vòng xoáy luân hồi Giọt thời thời rơi đêm tịch mịch Sực tỉnh chiêm bao, khép

Động tình

Đắm mưa sa, lạnh gió Thơ vu vơ đậu hờ cơn mơ dằng dặc Nghe nước chuyển lòng rung Mà ta vẫn thong dong viết đôi dòng lỗi nhịp Sơn khê ướt mộng mưa tịch tịch Đêm u nhàn bước biến loạn lại qua Ta là mây động trời sấm đổ Và trời cũng tuôn thơ Ru mưa bên trời ai xa ai Gối tay ai mộng vắn lại dài Chiếu chăn ngai ngái Xa xưa bén mùi Ta còn trần ai hết một ngày

Môi mấp máy

Mềm môi mấp máy mướt mơ mùng Mộng cảnh trùng trùng bóng thời buông Có ta thủng thẳng thêm hoang vắng Cả một trần gian điệu gió chùng Vén chăn thôi hở sầu biền biệt Ôm chàng thiên hạ cạn lời mê Đung đưa con lắc thời gian lặng Vạn vật ngân gầm dưới đáy khe Vệt trời vào độ mộng hóa hơi Miết thịt da vào giữa trùng khơi Ái ân một khắc si tâm niệm Thả vào thương nhớ mấy mươi đời Hà