Mi là ai? tôi thốt lên dưới làn mưa mềm mại
Mà, lạ lùng sao, trả lời dùm tôi, như chuyển ngữ:
Tôi là Bài thơ của Đất, lời mưa cất tiếng,
Tôi bất diệt êm ái vùng lên từ đất và biển sâu không đáy
Hướng tới thiên đường, khởi nguyên, hư ảnh, dù đổi thay, đều thế cả
Tôi hạ phàm gột rửa những cơn gió nam khô hạn, những hạt nguyên tử, những phong trần thế gian,
Và thăm thẳm bên trong nơi chưa từng có tôi đều là những hạt giống, tiềm ẩn, chưa chào đời
Và mãi mãi, ngày lại đêm, tôi mang lại sự sống nơi cội nguồn chính tôi, thanh tẩy và tô điểm;
(Cho khúc ca, nảy lên nơi tôi khởi sinh, và thành toàn cuộc viễn du
Băn khoăn hay không băn khoăn, đều đáng khi tình yêu trở lại.)
Nguyên tác:
THE VOICE OF RAIN
And who art thou? said I to the soft-falling shower,
Which, strange to tell, gave me an answer, as here translated:
I am the Poem of Earth, said the voice of the rain,
Eternal I rise impalpable out of the land and the bottomless sea,
Upward to heaven, whence, vaguely form’d, altogether changed, and yet the same,
I descend to lave the drouths, atomies, dust-layers of the globe,
And all that in them without me were seeds only, latent, unborn;
And forever, by day and night, I give back life to my own origin, and make pure and beautify it;
(For song, issuing from its birth-place, after fulfilment, wandering,
Reck’d or unreck’d, duly with love returns.)
Trích tập thơ Leaves of Grass của Walt Whitman
Hà Thủy Nguyên dịch