Tỉnh

Tỉnh mộng cơn mưa vừa chớm
Nhẹ bước mênh mông
Đã ướt đầm

Một cuộc xuất sơn chưa lịch duyệt
Mộng còn vơ vẩn chén tiên thiên
Vân ảnh trập trùng chân trời lộng
Chẳng còn du tử kiếp bể sông
Bặt dấu kẻ ngông
Rượu ươn trà nhạt
Đàn thô điệu, văn bợn mùi
Cảnh sắc đà bén vẻ tang thương

Cơn mưa đổ
Giọt mông lung
Phận mơ hồ
Bong bóng cạn

Kìa sấm động
Tỉnh đi!

Kết đôi vần thơ mới
Rửa sạch chén cố nhân
Đợi ai về gõ cửa
Sầu luân chuyển mây ngàn

Hà Thủy Nguyên

*Tranh minh họa: Y Xuy Ngũ Nguyệt

Kết thúc

Ta huýt bài ca Ngợi xuân tàn Thôi thì xuân sắc cũng sang trang Có màu trắng muốt mùa nắng nhạt Có héo úa nào Ánh màu mây phương nao Mùi cổ thư phảng phất trần gian Ta giam mình căn phòng trống trải Bên ngoài rời rạc chấn song Mùa xuân chẳng còn ngoài cửa Chỉ hư ảo đầy sân Dấu vết ký ức xa và xa Ta tha hương trong căn phòng quen thuộc Nhớ những ngày chưa qua Phố nhà xỉn màu

Tôi đã đi qua giấc mơ

Tôi rã rời giông gió tàn chưa? Ly rượu hơi đã bay xa Chỉ đắng mùi dâu bể Những người xưa hứng giọt mưa này Thấy long lanh ký ức Khoảnh khắc mờ hơi hóa hư không Quanh tôi Nói nói Cười cười Khóc khóc Chơi vơi Tôi chỉ thoáng trôi qua đời Hay đời đã trôi qua tôi Một trái tim khép cửa Một vầng trăng lệ huyết ngân Cũng chìm trong khuất bóng Một vầng dương huy hoàng Cũng một mình tỏa rạng

Hoa lan nở trong mơ

Đêm rớt mưa tràn Nhành lan bung nở Ta vào mơ Tóc mây vương vất tửu lầu Trăng ở đâu Thi nhân xác đã bạc màu Một nhành lan, một nhành lan Đọng cõi vô âm Ta khe khẽ hát thầm Một bài ca, một tình yêu Mưa sao buồn nhiều Đôi bóng cô đơn gác hẹp Có những mùa thật đẹp đã qua đi Lan ướp hàng mi sầu Loài người buồn những đâu đâu Tửu lầu nay đã đổ Và đêm vụn vỡ

Vô thực

Len tơ trời Gió nổi Và tôi cười Trăng rơi Bên hồ Ngắt chùm hoa vào hạ Rã cánh chuồn Mây tuôn Nơi thơ Động cánh chuồn Vuột mất Tứ thơ tàn nắng Cảnh sắc này vô thực Ngày rỗng trôi qua Tôi rỗng trôi qua Tế bào trống không ký ức Cũng trôi qua Định danh này vô thực Hè lọt nắng cơ mê Tôi đợi tôi qua đời Trong cõi trời vô thực Ô kìa trăng trăng trăng Chẳng gì ngoài cõi thức

Cởi mưa

Hè chưa cạn sen thu đà tới Giọt lơi lơi Xiêm áo nhuốm thơ rồi Bạc màu rực rỡ Mặc mưa Sũng mùa xúc cảm Ngơ ngơ như một vần thơ Lạc điệu Tôi vẫn manh áo cũ Con phố cứ đổi màu Muốt trắng một màu hoa không thực Rụng đầy hồ đêm Ccơn gió chẳng êm Len mùi ảo não Người đời trốn cả rồi sao Nơi căn phòng không lỗ Không cánh cửa mở Cửa đâu rồi? Tôi lang thang Đêm đổi