Home Sáng tác mới Thơ Khúc ca nàng Persephone

Khúc ca nàng Persephone

*Persephone trong thần thoại Hy Lạp là con gái của nữ thần Demeter và là vợ của thần âm phủ  Hades. Nàng có một nửa thời gian trong một năm ở âm phủ, một nửa thời gian ở trên mặt đất. Người ta nói, khi nàng xuất hiện, đó là lúc mùa xuân đến. Nhưng với tôi, những ngày mùa xuân là những ngày u buồn của nàng, bởi nàng đã bị hiến sinh cho niềm vui của thế gian. Niềm vui của nàng chỉ đến vào khắc xuân tàn…


Mùa xuân qua đi còn gì lưu luyến

Áo ta vương dải trắng vệt mây giăng

Ta mỗi bước theo dấu ánh trăng

Và tình nhân ngả nghiêng bên bóng tối

Nơi thế giới chẳng tôi đòi

Những vần thơ cất lời mưa rơi

Mừng một mùa xuân qua đời

 

Ta chôn xuân trong nấm mồ thi hứng

Ánh huy hoàng cũng nhạt mảnh trời trong

Ta vun muôn dặm hoa tàn

Chạm trời đất chỉ thấy mùa man mác

 

Nơi đẹp đẽ nhuốm buồn không xuân sắc

Ngả bên hồ ánh cái chết vào mây

Ta ngả mình nơi đây

Gẩy điệu vô hình

Cây đàn không dây vang vang điệu

 

Mùa những ái tình cũng qua đi

Dấu vết yêu đương hằn cỏ

Ta tĩnh lặng chẳng buồn vui

Chỉ nụ cười còn đọng môi

Lời tự tình bên suối

Gửi giây phút thinh không

 

Bức tranh này quá mênh mông

Ta đi mãi vào tĩnh tại

Đường ra không lối

Chỉ xuân tàn thôi

Chỉ ta thôi

Đã đóng khung mình êm ái

Ký tên kẻ vô hình

Triển lãm chính ta

Và chỉ ta duy nhất

Thưởng lãm ta

Thời khắc tận ngày xuân

 

Hà Thủy Nguyên

TỈNH MƠ

Ta mơ lạc đến trăng lòa Cố nhân đã xa và xa Ta cô độc quá, hai tay trắng Run lạnh trời khuya khúc thiên nga   Điệu thơ ngày cũ, ai ngâm ngợi Ai vuốt tóc ta, đêm rụng đêm Trăng ơi lạnh quá, trăng trăng trắng Lặng lặng hồn thăng, ta chơi vơi Nhìn xuống cõi đời Cố nhân vắng bặt Đây từng lệ rơi Đọng Đọng Thành lời… Người ơi… Khúc thiên nga lả lơi Màn khép rồi…   Khuya tịch mịch

Buông

Ta buông một vần thơ nhè nhẹ Mây ngàn rung động nỗi yêu thương Phất phơ cây lá Nhòa hoa cỏ Đô thành vào mơ Chớp mắt Ta buông một cơn mơ Qúa khứ vẩn vơ chẳng còn chẳng mất Mờ mờ Cố nhân mưa Mây buông điểm sắc tơ vương vấn Điểm nhẹ chấm hôn mắt ai Yêu thương hiển lộ Níu chút nhớ hờ Ồ mưa trót dài Vì ai… Điệu khúc vẳng lặng Chiều buông vu vơ Lỡ một nhịp thơ Mà

Hoa lan nở trong mơ

Đêm rớt mưa tràn Nhành lan bung nở Ta vào mơ Tóc mây vương vất tửu lầu Trăng ở đâu Thi nhân xác đã bạc màu Một nhành lan, một nhành lan Đọng cõi vô âm Ta khe khẽ hát thầm Một bài ca, một tình yêu Mưa sao buồn nhiều Đôi bóng cô đơn gác hẹp Có những mùa thật đẹp đã qua đi Lan ướp hàng mi sầu Loài người buồn những đâu đâu Tửu lầu nay đã đổ Và đêm vụn vỡ

Chiêu hồn vong bản

"Ôi ngơ ngác một lũ người vong bản" (Trích "Bài ca man rợ" - Đinh Hùng) Ta lạc trần gian thân biệt xứ Trông vời cố quốc dõi thi từ Vong thân, vong quốc, vong hồn hận Tiếng lòng chốn cũ vọng niềm riêng Ta thuộc về đây ư Cõi thực? Nước nhà hư ảo Kẻ thân xa Lật tờ thơ nát Ly hương hát Một điệu lạc trần: vong bản âm Hồn hỡi hồn, tha hương trần ai Có về đây ngưng đọng dựng

DỌN MƠ

Giấc mơ nào đã qua Giấc mơ nào chưa đến Hoa rụng chiều tịch liêu Chuông rơi chùa gió đổ   Mơ bình yên đời trôi Mơ vinh quang nắng rọi Thét gào hồn quỷ dậy Xô chiều tàn liêu xiêu   Mơ - Ảo cảnh cõi kia Thực - Ảo cảnh đời ta Bóng quỷ mờ bóng gió Chiều đang qua! Thời gian   Hoa rã màu hư ảo Âm vang tan tan dần Mơ lắng trong chiều muộn Qủy nhòa nơi cõi Không