Home Sáng tác mới Xuân nguyện hồn

Xuân nguyện hồn

Khúc nguyện hồn tro ám lạnh
gió đuổi dài phố thưa

Lặng phủ khăn tang ố vàng hàng cây đứng rũ
Im
Lòng co ro bóng người chen bóng quỷ
Đây là xuân ư?

Khúc nguyện hồn rung chuông sáu cõi
Mộng nhân sinh khép cửa
Gió đổ ào lá rơi
Bóng đất vương tay níu nền trời
Tấm khăn tang rách mất rồi còn đâu
Phố thị bạc phai tro phủ
Mây nhoà chẳng dáng chẳng hình

Tôi đang nguyện hồn ai đây
Nguyện hồn một mùa xuân đã qua đời khi chớm nở
Nguyện hồn ma cũ mới chen nhau
Nguyện hồn tôi lạc trùng dương khổ ải
Nguyện một hồn hoa héo rũ vệ đường

Vắng bặt
Chẳng thanh âm
Người chết lang thang đường phố
Kẻ sống khép chặt cửa mồ
Ẩn mình đợi
Mai này chết
Hay mai này sống?

Gương mặt tôi hai nửa tử sinh
Một nửa phủ tang một nửa xuân sang
Khoác manh áo đỏ lang thang thành phố bạc hồn ma
Sớm nay đã đổ vội vào chiều
Chạng vạng thời gian không tiếng
Im lìm
Hàng cây

Chuông vẳng đó ư, chốn vĩnh viễn thẳm xa
Gọi mời hồn ai lạc bước
Về thôi
Xuân sắp tàn rồi
Gương mặt nhoà phai lẫn lộn
Chỉ còn màu áo thôi
Chỉ còn chút dấu lưu giữa đời
Mai này cũng ố tàn phai nhạt
Như câu thơ chợt rung ngân vang âm dần tàn
Không gợn sóng

Lòng co ro thu lại thảm sầu
Chân khô lạnh nhịp trời trôi vuột bóng thời gian
Gió quẩn rung chuông váng hồn sâu
Những ngón gầy gỗ mục níu tang buồn gió lay

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ viết  vào một sáng chủ nhật mùa xuân lạnh lẽo héo tàn… bầu không khí trong bản “Gloomy Sunday” u ám… Mọi thứ hiển nhiên kết thúc, ngay khi mới khai sinh.

 

Lá loạn cành hoang

Lá loạn cành hoang Lá loạn cành hoang Xôn xao xúc cảm trời đông lộng Ta lướt phố dài Mây rủ một nhành mai Chàng ngủ gục thư trai Ôm giấc mộng hoàng đài   Lá tàn tàn Phong hoang hoang Mộng hoàng đài úa vàng trên nẻo vắng Hoa mai trắng Tinh tựa sương Mềm tựa tuyết Chân nhân đang thuyết lẽ vô thường   Ta thoảng điệu gió Ta vi Vô Vi Cõi đời lặng nhịp Chân nhân mờ bóng Chàng sực tỉnh rồi Ta

Điềm tôi

Có cơn mưa chưa tới kịp chiều nay Tôi tết vần thơ lên mây Mây vắt một nhịp trời say gió bão Và chẳng ai say rồi sao? Tôi đợi chờ cơn mưa bao chiều qua Mà thơ chẳng rụng như lá Khách lại qua mải mê la hò chi Lời lời rồi cũng bay đi Muôn dòng tuôn giọt giọt thi ca đọng Nơi vùng trời chẳng hửng đông Lời tôi rơi giữa mênh mông ồn ã Mưa không đến như tình xa Và

Bóng mơ

Trầm miên mưa phủ rũ mây Bước ma đi vết phủ đầy Đìu hiu gió U u Ngón dài luồn vai ai Tóc lả lơi hàng quán Màn kính mờ Sương mơ Thân này đã nhạt rượu chưa Mà mưa vương đầy hồn úa Thần này đã tỉnh mơ chưa Mà mây giăng khắp thơ rồi Bước mùa trôi vội vã Thanh xuân vuột tay rơi Sợi buồn một vệt phác Trong bóng tóc ai soi Hà Thủy Nguyên Tỉnh giấc mà như chưa tỉnh

Những bức thư dang dở

Mảnh vỡ tôi vạ vật những đâu đâu Những vướng víu của kiếp người chật hẹp Mà thoáng chốc tôi đã đi hết kiếp Vẫn với tay quờ quạng chẳng gặp tôi Ở một kiếp xa xôi vụn vỡ Tôi chạm nhẹ mảnh thư tiền kiếp Những hồn đau cố gắn lấy phận người Những vết thủng gỉ hoen màu ký ức Bút đã đưa có ngưng chẳng thành lời Có bóng hình phảng phất giữa trang thư Khâu chặt đớn đau rớm máu mỉm

Đắm mưa

Thôi đã hết mơ rồi Mưa chưa dứt, mưa ơi Tình vẫn động, tình ơi Sợi tơ trời lơi lơi…   Thôi đã hết mơ rồi Đôi cánh tình đã khép Lẳng lặng nhìn đời trôi Mưa rơi rơi, chưa dứt   Ta lang thang trong mơ Mơ lang thang trong đời Đời lận đận dưới mưa Mưa lận đận nên thơ   Đắm mình, căn phòng trống Mơn man vuốt tơ tình Thơ rơi rơi là mưa Thơ lơi lơi là mơ   Người