Home Sáng tác mới Xuân nguyện hồn

Xuân nguyện hồn

Khúc nguyện hồn tro ám lạnh
gió đuổi dài phố thưa

Lặng phủ khăn tang ố vàng hàng cây đứng rũ
Im
Lòng co ro bóng người chen bóng quỷ
Đây là xuân ư?

Khúc nguyện hồn rung chuông sáu cõi
Mộng nhân sinh khép cửa
Gió đổ ào lá rơi
Bóng đất vương tay níu nền trời
Tấm khăn tang rách mất rồi còn đâu
Phố thị bạc phai tro phủ
Mây nhoà chẳng dáng chẳng hình

Tôi đang nguyện hồn ai đây
Nguyện hồn một mùa xuân đã qua đời khi chớm nở
Nguyện hồn ma cũ mới chen nhau
Nguyện hồn tôi lạc trùng dương khổ ải
Nguyện một hồn hoa héo rũ vệ đường

Vắng bặt
Chẳng thanh âm
Người chết lang thang đường phố
Kẻ sống khép chặt cửa mồ
Ẩn mình đợi
Mai này chết
Hay mai này sống?

Gương mặt tôi hai nửa tử sinh
Một nửa phủ tang một nửa xuân sang
Khoác manh áo đỏ lang thang thành phố bạc hồn ma
Sớm nay đã đổ vội vào chiều
Chạng vạng thời gian không tiếng
Im lìm
Hàng cây

Chuông vẳng đó ư, chốn vĩnh viễn thẳm xa
Gọi mời hồn ai lạc bước
Về thôi
Xuân sắp tàn rồi
Gương mặt nhoà phai lẫn lộn
Chỉ còn màu áo thôi
Chỉ còn chút dấu lưu giữa đời
Mai này cũng ố tàn phai nhạt
Như câu thơ chợt rung ngân vang âm dần tàn
Không gợn sóng

Lòng co ro thu lại thảm sầu
Chân khô lạnh nhịp trời trôi vuột bóng thời gian
Gió quẩn rung chuông váng hồn sâu
Những ngón gầy gỗ mục níu tang buồn gió lay

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ viết  vào một sáng chủ nhật mùa xuân lạnh lẽo héo tàn… bầu không khí trong bản “Gloomy Sunday” u ám… Mọi thứ hiển nhiên kết thúc, ngay khi mới khai sinh.

 

Ý thơ

Tôi muốn một bài thơ nho nhỏThế gian đà trôi tuột tận đâuĐêm khuya và lòng thôi cũng nhàuThời gian chẳng qua mau… Nguồn cơn vương víu nơi gió chảyChân trời còn vệt dấu heo mayCâu thơ buồn buồn bèn nhún nhảyThoáng một kẻ say đã nghiêng sầu Trang sách vẩn vơ tay người miếtVũ trụ hồ như chết bên cầuCon sông vừa động tình sóng dộiÝ thơ chìm nổi chẳng trôi mau Thành phố đã vào mùa thơ nhỉCòn tôi cũng vào mùa ngẩn

Động thơ

Văng tiếng đời rơi hiên phàmMang mang phong linhNhạc cũ chảy dài khóe cửa Động cánh chuồn gánh mưaNgược dòng đạm thủyVô ô kìa cực Gió lọt qua khe đáy sâu vừaMây mưa ướt sũng một giấc trưaĐẩy hứng thơ tràn cơn xác thịtHoa bung cánh mướt hứng tình mưa Phong linh lặngLây phây giọt đời chạm khẽAi vừa ôm ấp mộng đầu Hà Thủy Nguyên

Thơ rụng

Thơ vãi vương Giường thu tàn úa Lá chưa rơi Mà lòng đã rơi rồi Bóng nắng héo Ô cửa sờn thớ gỗ Quỷ đã đi Mà thần cũng bặt tăm Chỉ tiếng đời Băm nát cõi hồn thôi Ô kìa! Mây nổi chốn xa xôi Khung cửa sờn chẳng thể nào níu giữ Giường thu se sắt Khí thời trôi Những tứ thơ này quá cũ rồi Như khung cửa cũ Khép cõi lòng đã cũ Cứ lả tả vụn vỡ Dần mủn theo

Mất

Lặng Náu mình đêm ca dao Í ơi dải lụa đào Phơ phất Phiên chợ chiều ký ức tan hoang Bóng em bóng anh loáng thoáng Cơn mơ thôn dã Chẳng bao giờ thôi chẳng bao giờ nữa Phôi pha… Đã chôn vùi dưới con đường tít tắp Bất tận tham lam Đông đặc nặng bá quyền Con chuồn chuồn gãy cánh Lộn cổ xuống ao Gặp cánh cò lạc nhịp Ao xưa Còn đâu Những chiều bâng khuâng nỗi nhớ Lạc đâu tiếng vịt

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông Rào rào gió Phố ma thất thểu bóng người Bóng tôi mơ tôi hành khất kết thân đời xin xỏ giọt chân tâm   Nơi gió rụng vàng sương Hà Nội Cổ thành tôi giam tôi Tôi mơ trong mơ trong mơ lại trong mơ Ngút ngàn thơ mộng ngàn năm mộng   Hà Nội trong ai Bóng mờ thế giới Hành khất tôi Hành khất thơ Phố ma chờ tôi nhỏ giọt chân tâm Cổ thành chôn vùi