Home Sáng tác mới Xuân nguyện hồn

Xuân nguyện hồn

Khúc nguyện hồn tro ám lạnh
gió đuổi dài phố thưa

Lặng phủ khăn tang ố vàng hàng cây đứng rũ
Im
Lòng co ro bóng người chen bóng quỷ
Đây là xuân ư?

Khúc nguyện hồn rung chuông sáu cõi
Mộng nhân sinh khép cửa
Gió đổ ào lá rơi
Bóng đất vương tay níu nền trời
Tấm khăn tang rách mất rồi còn đâu
Phố thị bạc phai tro phủ
Mây nhoà chẳng dáng chẳng hình

Tôi đang nguyện hồn ai đây
Nguyện hồn một mùa xuân đã qua đời khi chớm nở
Nguyện hồn ma cũ mới chen nhau
Nguyện hồn tôi lạc trùng dương khổ ải
Nguyện một hồn hoa héo rũ vệ đường

Vắng bặt
Chẳng thanh âm
Người chết lang thang đường phố
Kẻ sống khép chặt cửa mồ
Ẩn mình đợi
Mai này chết
Hay mai này sống?

Gương mặt tôi hai nửa tử sinh
Một nửa phủ tang một nửa xuân sang
Khoác manh áo đỏ lang thang thành phố bạc hồn ma
Sớm nay đã đổ vội vào chiều
Chạng vạng thời gian không tiếng
Im lìm
Hàng cây

Chuông vẳng đó ư, chốn vĩnh viễn thẳm xa
Gọi mời hồn ai lạc bước
Về thôi
Xuân sắp tàn rồi
Gương mặt nhoà phai lẫn lộn
Chỉ còn màu áo thôi
Chỉ còn chút dấu lưu giữa đời
Mai này cũng ố tàn phai nhạt
Như câu thơ chợt rung ngân vang âm dần tàn
Không gợn sóng

Lòng co ro thu lại thảm sầu
Chân khô lạnh nhịp trời trôi vuột bóng thời gian
Gió quẩn rung chuông váng hồn sâu
Những ngón gầy gỗ mục níu tang buồn gió lay

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ viết  vào một sáng chủ nhật mùa xuân lạnh lẽo héo tàn… bầu không khí trong bản “Gloomy Sunday” u ám… Mọi thứ hiển nhiên kết thúc, ngay khi mới khai sinh.

 

Đắm mưa

Thôi đã hết mơ rồi Mưa chưa dứt, mưa ơi Tình vẫn động, tình ơi Sợi tơ trời lơi lơi…   Thôi đã hết mơ rồi Đôi cánh tình đã khép Lẳng lặng nhìn đời trôi Mưa rơi rơi, chưa dứt   Ta lang thang trong mơ Mơ lang thang trong đời Đời lận đận dưới mưa Mưa lận đận nên thơ   Đắm mình, căn phòng trống Mơn man vuốt tơ tình Thơ rơi rơi là mưa Thơ lơi lơi là mơ   Người

Niệm thu

Có những mùa mây nổi nước trôi Thu nấn ná đợi bài thơ ứa hứng Và tôi nữa đợi lòng mình đến độ Trời còn thu … vì tôi còn thu   Thả bóng câu thời gian ngưng đọng Vạn cầu mong Nhân loại đã úa tàn Lá lá rụng Và nhịp trăng mờ mịt Cây khô cành Ngúc ngoắc vệt thời gian Mây trời rạn vỡ Tim tôi máu loang   Những dòng sông đã cạn dòng Khô kiệt đời nặng khổ đau Chẳng

Mất

Lặng Náu mình đêm ca dao Í ơi dải lụa đào Phơ phất Phiên chợ chiều ký ức tan hoang Bóng em bóng anh loáng thoáng Cơn mơ thôn dã Chẳng bao giờ thôi chẳng bao giờ nữa Phôi pha… Đã chôn vùi dưới con đường tít tắp Bất tận tham lam Đông đặc nặng bá quyền Con chuồn chuồn gãy cánh Lộn cổ xuống ao Gặp cánh cò lạc nhịp Ao xưa Còn đâu Những chiều bâng khuâng nỗi nhớ Lạc đâu tiếng vịt

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe

Gieo lá

Ta bước đi ký ức Mộng vô hồi đêm trăng Ta gieo mưa ký ức Vọng tình điên cung trăng   Gieo một cuộc tang thương Còn lại gì thế giới Ta còn trăng trăng thôi Ký ức đọng trên môi Huýt điệu dài ma mị Huýt Ký ức nào chưa tới Lang thang nơi bể dâu Thời gian trôi và chảy Phù sa đắp mộ rầu   Ai ơi xếp lá đợi thu gieo Hứng thơ tuôn ra những nhiệm màu Ta gieo thế