Home Sáng tác mới serenade hoang

serenade hoang

chiều buồn tôi ư lơ thơ góc tường kín mùi nắng gió trườn vệt loang nứt xước thời gian
oang oang địa chấn mây lồng lộng
pháo loạn tầng không
những hồn điên loạn nhảy múa trượt dài con chữ mộng huyễn
cuồng là cuồng điên cuồng say cơn thú dữ
cuồng là cuồng điên cơn đói khát tinh thần
những van nài chẳng đáp
thét thét gào tuyệt vọng bốn bề xa
rủ rỉ ác tâm
rù rì lời lời luồn kẽ hồn xúi bẩy
những bần tiện tâm tư cõi lòng thối nát
những đớn hèn khiêu sợi oán than

Ai đấy ư? Gõ nhịp nhịp tan hoang một cỗ quan tài về cõi khác
Ai đấy ư? Đâu có cỗ quan tài nào
chỉ hoang địa nát bấy chẳng phím dương cầm gõ nhịp
bóng vật vờ giơ xương đói
bóng vật vờ hận cấu cào
ám khói rồi gương mặt ta trong tấm gương vỡ đổ dài in nền trời biêng biếc nào bóng bồ câu loạn nhịp
mẩu bánh mì vãi vương
vãi vương
vết chân chim dẫm đạp
chiều vỉa hè lơ ngơ hoang tưởng những thét gào

hú hét chiều khải huyền lặng lẽ vô thanh chẳng động một cọng cây
có sợi xích cột chân vào cõi tưởng
hành hạ máu xương bằng chút ít êm đềm
mê mải khúc serenade
giọt tầng không tí tách khung cửa gỗ nứt
bước đi nhẹ quá gạch đá ơi

thành phố cũ chìm rơi
lênh láng sắc màu loang lổ xúc cảm lên men ẩm mốc
rêu lêu hêu tiếng mèo tru tréo hoang mái tôn hoen gỉ
trượt chân rồi mèo ơi
ngã
đầm lầy
ướt nhẹp
à mây rơi
cũng đầm lầy
ướt nhẹp
tờ nhạc phổ cung đô trưởng tả tơi
nhà hát cứ trôi trôi trôi
phía mặt trời trượt ngã
rồi cũng ướt cả thôi

serenade xoắn xít tán dương xỉ bò bãi hoang
thanh vĩ cứa đứt chiều thành cổ
và bom rơi vẫn in hình thế giới
ác tâm này
vẩy
một nhịp
mèo kêu

Hà Thủy Nguyên

*Tranh Vita Brevis

Chói

Trong chói lòa Kính vạn hoa Lộn vèo mòng mòng xoay chuyển Ta trốn vào bóng tối Không đầu không cuối Buông trôi Sân khấu đời chóng mặt những cơn say hoa huyễn trập trùng khởi lên khởi xuống Màn đời căng ngóng mãi nào hạ xuống bao giờ Chói lói đèn đời huy hoàng Mùa Diễn! Diễn! Diễn! Diễnnnn!!! Tên hề điên loạn! Dây nhợ rối bù! Anh hùng lướt khướt lối lạc đường về Mỹ nhân trôi dạt suối cạn sỏi khô hoa

Gặp lại mình trong câu hát cũ

Ta gặp lại mình câu hát cũ đứt rời lời nhớ lời quên thanh âm vỡ ngân nga lạc điệu Chẳng dám hát lên một quãng đã quên mình Câu thơ hôm nay rời rạc bóng người qua và bóng ta lỡ rớt rơi đầu ngõ lạc giữa ma đi quên cả níu về Giữa giấc mê nhân thế xẹt sao rơi mây khói cuộn bóng hồn trôi lạc hướng chút thờ ơ vương lại một câu thơ Câu hát cũ bặt âm đã quên

Lời của một nhà thơ chết

Này tôi Tiếng pha lê Vụn vỡ Hồn trượt dài trong lồng ngực lạnh băng Vần thơ tôi Người xưa nào còn ghé Tiếng thời gian Loạt soạt cũng xa dần Gối lên tóc đã xơ xác đợi chờ Thịt da mòn đơn độc ủ men thơ Và máu cũng kiệt khô lời tình tự Cố nhân đâu Ai khóc tôi rũ nhàu Cõi thơ tôi đã bao người lai vãng Rồi cũng đi Như xóm trọ quán hàng Và tôi vẫn nằm im trong

Bài thơ lạc giữa vô cùng

Đã kiệt cùng tâm sự của gió mây Những nẻo đường lui tới Quen bước người Mà hồn này chia biệt Đọng giữa trời Một cơn mưa chưa tắt Và những lời tâm sự chẳng thành câu In vũng nước Đáy thời gian phai nhạt Loang loáng màu quên lãng Ký ức ai người lật trang Mặc dấu vết loang dần ẩm ướt Nét hoa vàng rũ nát Nhàu nhĩ xác thân này Có cơn ngủ nào vừa ập đến Kéo ta lịm xuống mồ

Vỡ

Sắp ngày mai rồi Chẳng còn gì dù một vết hư vô Đô thành tối Hồn dạt trôi Chẳng cửa ô nào giữ nổi Ly tình ái loãng chiều nay còn hơi hám Chỉ nôn nao chẳng say trọn giấc ngủ hờ Mây mỏi xác lê lết bầu u ám Trăng bạc màu thai nghén những cuồng điên Của những cơn chết triền miên Chôn chặt Bóng ma này, Sao im bặt Dưới chân người Cơn chết lún sâu rồi Và âm u cũng vừa