Bóng mơ

Trầm miên mưa phủ rũ mây
Bước ma đi vết phủ đầy
Đìu hiu gió
U u

Ngón dài luồn vai ai
Tóc lả lơi hàng quán
Màn kính mờ
Sương mơ

Thân này đã nhạt rượu chưa
Mà mưa vương đầy hồn úa
Thần này đã tỉnh mơ chưa
Mà mây giăng khắp thơ rồi

Bước mùa trôi vội vã
Thanh xuân vuột tay rơi
Sợi buồn một vệt phác
Trong bóng tóc ai soi

Hà Thủy Nguyên

Tỉnh giấc mà như chưa tỉnh sau một cơn mơ dài, hoặc có thể chìm vào trong mơ mà nghĩ mình còn tỉnh, cứ như thể là một giấc mơ trong một giấc mơ…

Đắm mưa

Thôi đã hết mơ rồi Mưa chưa dứt, mưa ơi Tình vẫn động, tình ơi Sợi tơ trời lơi lơi…   Thôi đã hết mơ rồi Đôi cánh tình đã khép Lẳng lặng nhìn đời trôi Mưa rơi rơi, chưa dứt   Ta lang thang trong mơ Mơ lang thang trong đời Đời lận đận dưới mưa Mưa lận đận nên thơ   Đắm mình, căn phòng trống Mơn man vuốt tơ tình Thơ rơi rơi là mưa Thơ lơi lơi là mơ   Người

Đêm mưa say Omar Khayyam

Mưa thơ rơi Mưa rơi thơ Í ơi rơi thơ mưa Chỉ một khúc chơi vơi vừa vọng Đã qua đời Chỉ một say cuồng vừa bén Đã hư vô Mồ ma trăm muôn giọt tưới Lịch sử sũng trang viết mới Bút cùn mòn ghi lại được gì đâu Phác mãi một màu đã cũ Nghèo nàn sao Không gượng muôn vẻ màu tươi Của thế giới nhiệm màu Khúc mưa lạc vận Giữa bản bi hài mệnh số Hồn ai say buông mưa

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

Vỡ

Ai lại qua một mùa đã vỡ Khu vườn hoang trơ trọi mảnh trời thơ Lòng đất động cựa quậy Lao xao buồn thơ ngang   Cứa xước giọt lòng rơi phơn phớt Phảng phất níu hồn vờ vĩnh Có ai loang bốn cõi vọng Sơn hà mất hay còn   Này đây là bầu thơ vừa nứt Ứa hứng tràn rớt xuống phàm nhân  Này đây là thanh đao mòn sứt Vung tan tành  Vỡ Vụn Rượu tràn sân   Mảnh hoa vỡ  Chiều

Niệm thu

Có những mùa mây nổi nước trôi Thu nấn ná đợi bài thơ ứa hứng Và tôi nữa đợi lòng mình đến độ Trời còn thu … vì tôi còn thu   Thả bóng câu thời gian ngưng đọng Vạn cầu mong Nhân loại đã úa tàn Lá lá rụng Và nhịp trăng mờ mịt Cây khô cành Ngúc ngoắc vệt thời gian Mây trời rạn vỡ Tim tôi máu loang   Những dòng sông đã cạn dòng Khô kiệt đời nặng khổ đau Chẳng