Gieo lá

Ta bước đi ký ức

Mộng vô hồi đêm trăng

Ta gieo mưa ký ức

Vọng tình điên cung trăng

 

Gieo một cuộc tang thương

Còn lại gì thế giới

Ta còn trăng trăng thôi

Ký ức đọng trên môi

Huýt điệu dài ma mị

Huýt

Ký ức nào chưa tới

Lang thang nơi bể dâu

Thời gian trôi và chảy

Phù sa đắp mộ rầu

 

Ai ơi xếp lá đợi thu gieo

Hứng thơ tuôn ra những nhiệm màu

Ta gieo thế giới vào vô cực

Thành bại định rồi, có sao đâu

 

Ta gieo một vì sao mới

Bầu trời xao động gì đâu

Ta gieo một vần thơ mới

Vàn sao ô đã đổi màu

 

Ta thâu thế giới trong câu chữ

Bàn cờ xô lệch mênh mông

Mệnh nào địch nổi người thơ nhỉ

Ta còn ta, trăng còn thơ

Và ký ức còn mưa

Cho bể cuồn cuộn sóng

Tinh hải nhấp nhô nhô

 

Ta buông mái chèo trên biển không mệnh số

Quay đầu đâu đâu

Và đêm nay đã thâu

Mà thơ chưa thành rượu

Mộng đã tàn như lá

Lá lá lá

Tựa sao…

 

Hà Thủy Nguyên

Đêm mưa say Omar Khayyam

Mưa thơ rơi Mưa rơi thơ Í ơi rơi thơ mưa Chỉ một khúc chơi vơi vừa vọng Đã qua đời Chỉ một say cuồng vừa bén Đã hư vô Mồ ma trăm muôn giọt tưới Lịch sử sũng trang viết mới Bút cùn mòn ghi lại được gì đâu Phác mãi một màu đã cũ Nghèo nàn sao Không gượng muôn vẻ màu tươi Của thế giới nhiệm màu Khúc mưa lạc vận Giữa bản bi hài mệnh số Hồn ai say buông mưa

Ủ men thơ

Ta vuốt một chùm thơ đã cũ Trên cây đời tàn úa suốt thiên niên Ai kẻ vãng lai mùa quá khứ Mang về đây trọn vẹn cả màu thơ   Lạc bước nơi u ngục Đếm lá rụng lá tàn Ép chùm thơ quá khứ Cho lên men thời gian Hơi men say thế giới Cho thế giới quên buồn Cho buồn vương u ngục Cho ngục quên cơn điên   Ai thương kẻ điên nơi đáy ngục Hận nhân tình nên hồn loạn

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông Rào rào gió Phố ma thất thểu bóng người Bóng tôi mơ tôi hành khất kết thân đời xin xỏ giọt chân tâm   Nơi gió rụng vàng sương Hà Nội Cổ thành tôi giam tôi Tôi mơ trong mơ trong mơ lại trong mơ Ngút ngàn thơ mộng ngàn năm mộng   Hà Nội trong ai Bóng mờ thế giới Hành khất tôi Hành khất thơ Phố ma chờ tôi nhỏ giọt chân tâm Cổ thành chôn vùi

Những bức thư dang dở

Mảnh vỡ tôi vạ vật những đâu đâu Những vướng víu của kiếp người chật hẹp Mà thoáng chốc tôi đã đi hết kiếp Vẫn với tay quờ quạng chẳng gặp tôi Ở một kiếp xa xôi vụn vỡ Tôi chạm nhẹ mảnh thư tiền kiếp Những hồn đau cố gắn lấy phận người Những vết thủng gỉ hoen màu ký ức Bút đã đưa có ngưng chẳng thành lời Có bóng hình phảng phất giữa trang thư Khâu chặt đớn đau rớm máu mỉm

Còn lại

Đánh dấu một chút vàng trong nắng Đánh dấu một chút buồn trong mưa Đánh dấu một nốt trầm trong bản thanh âm rộn rã…   Đôi cánh đã xa bay rồi Chỉ tôi còn ở lại Mỗi bước theo vết dấu lông chim Ôi gió đã cuốn trôi tự kiếp nào?   Nắng tắt Mưa ngừng Mọi thanh âm im bặt Một tiếng “suỵt” khẽ khàng Hồi ức vô thanh nhỏ giọt Thiên đường xé toạc thành những đám mây   Những phim đàn