Bụi

Hoa khô phai vơi thơ
Trời mây bụi phủ mịt mờ
Kinh thành bạc khói bơ vơ
Một kẻ thờ ơ vất vưởng đếm ngày buông và buông và buông lơi lơi vạt áo
Vương mảnh hồn mép đồng hoẻn chênh vênh
Trao tay bán buôn
Nào ai mua nỗi buồn
Nào ai mua cơn vui
Chỉ cặn thừa bã vụn
Nhành hoa khô cũng gục hết đợi chờ

Bụi kinh thành mặn
Hỗn
Khói lòng ai xám
Loãng
Tình người ai bạc
Lạnh
Nhạt một đời trôi
Không

Lật giở tấc lòng cũ
Ồ xa lạ này ta

Mà nay ta yếu hèn
Mà nay ta giả dối
Mặt nạ vỡ chẳng đổi
Mệt nhoài kéo ngày mai

Câu thơ này gượng nhỉ
Thần ta đà nát tan
Hồn ta đà bay biến
Chỉ còn khúc thơ tàn

Gạch xóa dòng ký tự
Gõ gì nên nhịp mây
Gõ gì khiển gió bay
Gõ đồng tiền bụi rụng.

Rượu mình ta

Mình ta đổ chiều quạnh quẽ Rượu nhạt hơi cay Đời nhạt mùi say Lời buồn vô nghĩa thay!   Ta ngồi Vài ba bóng cười cười Nghe máu chẳng còn tươi Thình thịch tuôn cạn đời Lồng ngực vang nhịp thời Bóng người váng vất màu ma quỷ Ta vẫn ở đây nơi đám đông này Chẳng chút gì liên hệ   Ta diễn vai ta hết một chiều mê Giả say ly rượu nhạt Giả cười xa lạ Thời gian chẳng lối về

Vỡ tim

Thò tay Tôi móc trái tim mình khỏi muôn muôn mảnh vỡ Gương soi Búa này búa ai đập gương rồi Mảnh mảnh tim rơi rớt văng đời Cơn đau tự bao giờ đã vắng Và vầng trăng thì lơ lửng chẳng bầu trời Dâng muôn mảnh tim này cho ai đây Chẳng qua là những lời vô nghĩa Cơn mưa đá đập vỡ tim đời Mà đời cũng vắng lặng tim Khuôn mặt tôi trong gương, mờ gương, mờ gương, mờ gương Mờ ơ

Thuyền âm nhạc nay đâu…

Ta là ta rơi khi mưaĐêm luồn đêm buồn ai xưaHẻo tứ thơ lăn thảm bụiƯớt hơi chợt lạnh mấy ai về Bóng người xưaMột người xưaLại một người xưaBước chân không tiếngLời không lờiLướt qua nhau gió rụng cành mây rung rinh đọng Thuyền âm nhạc xác xơ mùa lạc lốiUốn mình nay đà chật hẹp phàm thânTỉa đôi cánhBóng lông thẫm máuLạc phố phường trận gió bụi đòi cơn Đêm mưa suôngChẳng nghe tiếng oán hờnVọng ngàn năm sâu thẳmVực đã bịt và

Ta thôi thần nhân

Nấn ná mưa sa Sa dải ngân hà Tha hương ta lênh đênh chẳng chân trời níu kéo Tha hương ta sa nẻo không nhà   Có những con đường đi đi mãi Vết hài đỏ vệt đau dài Có vài đêm dài như mưa Đứt nối hay đứt ruột Cũng tiêu tàn theo ta   Ta đã nghe những tiếng ồn trôi qua Kìa phận người không còn thơ nữa Ta - vị thần quên lối Lạc loài trong kiếp thần nhân Hứng mưa

Sầu đêm mưa

Ta rầu mưa chẳng thành cơn Có ai cô đơn như ta Bên ô cửa tủi hờn chết lịm Thế gian đã nhen mùa thảm bại Vị tầm thường mặn chát đầu môi Bên thềm chẳng giọt mưa rơi Mà ta ướt đầm sương tóc Ta đã mơ những mùa thanh vắng Vắng lặng này mênh mông Ta trôi tựa dòng sông In bóng Một cõi không Họ lãng quên ta Như lãng quên sầu thương Những tên hề chèo nghênh ngang chẳng màng mặt