Home Sáng tác mới Buồn, tạt ngang thế giới

Buồn, tạt ngang thế giới

Buồn, tạt ngang thế giới

Mảnh vụn hồn,

Bầy người rắc trên sông

Lập lòe hi vọng trôi tắt lịm

Nguyện cầu chi

Huyên náo tham lam

 

Buồn, tạt ngang thế giới

Ai ru con cũng như ai ru con

Bé thơ 1, bé thơ 2, bé thơ nào đó

Lăn tương lai

Rơi hố thẳm mồ sâu

Chỉ để lại lời ru

Cho đứa trẻ mai sau

 

Buồn, tạt ngang thế giới

Nỗi đau ép kiệt : Tinh chất lý tưởng – Bã đám đông

Nổi dậy đi cho tương lai tận thế

Nổi dậy đi cho hồn loãng thành sông

Này người nổi dậy, anh có biết

Cách mạng nào cũng để lại nỗi đau

 

Buồn, tạt ngang thế giới

Thư viện đêm thì thầm tiếng cao xa

Kìa ý tưởng

Kìa phận người

Tâm sự triền miên

Ngàn ngàn năm chưa chán

Này các ngươi, có ai buồn cùng ta

 

Thôi thì buồn, ta về với ta

Để thế giới vui đùa cùng thế giới

Thân đã mệt, và lòng thôi đã mỏi

Này ta ơi

Về đối thoại cùng ta…

Và ngọn bút đã sa…

 

Hà Thủy Nguyên

Đoái hoài

Hồn thơ khép… tình động mờ… vệt nắng hờ… nhạt nhạtNém chút trầm lòng không ai chạmCuộn mây giăng gỡ mãi vẫn rối bùiTơ tóc điểm màu phai tình nhạt sắcLy vỡ rồiĐem đổ giữa thời gian Viết cứ viết bài thơ không tiếng vọngChút tơ lòng cũng đứt nốt cho xongTa lại về chố cũ mênh môngNép thân tàn giường lạnh Mở lòng ngóTâm tình cạnChút hương thừaCũng vừa tanThơ lại nhuốm trần gian Tay vuốt nắng cứa đauƯá giọt giọt rầuThiền tâm chẳng

Mưa, đọc sách

Tôi - mưa rơi vô tận Mưa bất khả đếm Tận bất khả cùng Tôi bất khả chờ kết thúc   Hà Nội mấy lần vào đông nhỉ Có nghe gió gợn quầng mây Mưa lạnh như lòng tôi Đêm sâu như mắt tôi Lá như thời gian rụng Và cốc nước chưa đầy hơi lạnh Chưa vơi một chút thảnh thơi   Vô vàn cuốn sách đợi tôi Bạn bè cũ đợi tôi Tôi cũng đợi tôi Nơi góc quán cũ mòn mưa rơi

Quanh co mưa

Gió hầy hây hẩy lộng đại phongBạt ngàn nước động ướt trời đôngGào loạn giang sơn thần kinh độngTrượt tay chén vỡVụnToang thời Giáng phàm một cuộc ngàn năm mộngRượu loãng tu hoài chẳng được sayDặm mưa hài cũ đâu hằn dấuGót mòn thân mỏi bóng lãng nhânCơn mộng chập chờn tia chớp giậtNẩy giọt rơi tànCuộc hơn thuaMà men rượu cũng chuaMùi thời gian phai lạt Ta cứ thếTròn ngày quaBốn bể chẳng là nhàTha nhân ai mà chẳngĐể lại bóng lưngĐổ dài dặm

Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt rượu nhạt cà phê nhạt lời điên loạn Mùi thế gian tàn bay Tôi nồng mùi tôi thành lời Đứt Gãy Nhạt nhẽo vê lờ Mùi tôi Mùi thế gian đớn đau tích mủ Tôi đều nhận lấy riêng mình Tôi đã quá quen với nỗi đau Êm dịu xa đâu? Tôi nhận quá nhiều nỗi đau Và nào biết Đâu là nỗi đau của chính mình? Mùi tôi Mùi đêm Mùi tinh sạch thần tiên Những tên điên vô xác thịt Khát

Thở than

Vớt cánh đào đáy xuân rung rung động Cả một mùa nhan sắc đã hoàng hôn Ta nhoài mình sườn núi sũng mưa tuôn Lưa thưa tịch tình tang đàn mang mang ánh thiều quang vẳng vang khuất động Hãy nghe tiếng thở than Khắc xuân tàn Và đêm êm đềm lụa là ve vuốt thịt da   Có những ký ức đã xa Đọng nơi mi mắt Có đáy hồ trong bích ngọc Cô độc thẳm sâu Gió khuất nẻo đâu Rã cánh đào