Home Sáng tác mới Buồn, tạt ngang thế giới

Buồn, tạt ngang thế giới

Buồn, tạt ngang thế giới

Mảnh vụn hồn,

Bầy người rắc trên sông

Lập lòe hi vọng trôi tắt lịm

Nguyện cầu chi

Huyên náo tham lam

 

Buồn, tạt ngang thế giới

Ai ru con cũng như ai ru con

Bé thơ 1, bé thơ 2, bé thơ nào đó

Lăn tương lai

Rơi hố thẳm mồ sâu

Chỉ để lại lời ru

Cho đứa trẻ mai sau

 

Buồn, tạt ngang thế giới

Nỗi đau ép kiệt : Tinh chất lý tưởng – Bã đám đông

Nổi dậy đi cho tương lai tận thế

Nổi dậy đi cho hồn loãng thành sông

Này người nổi dậy, anh có biết

Cách mạng nào cũng để lại nỗi đau

 

Buồn, tạt ngang thế giới

Thư viện đêm thì thầm tiếng cao xa

Kìa ý tưởng

Kìa phận người

Tâm sự triền miên

Ngàn ngàn năm chưa chán

Này các ngươi, có ai buồn cùng ta

 

Thôi thì buồn, ta về với ta

Để thế giới vui đùa cùng thế giới

Thân đã mệt, và lòng thôi đã mỏi

Này ta ơi

Về đối thoại cùng ta…

Và ngọn bút đã sa…

 

Hà Thủy Nguyên

Tôi yêu cái chết

Tôi đến bên mùa xuân Nơi những cánh cửa mở tung chờ khép Những khát thèm cuộn cháy Kìa hoa Kìa hoa rực cháy Lửa tinh túy và tuyệt diệu Xuân tàn như định mệnh Cái chết tinh túy và tuyệt diệu Nơi tôi   Ép mùa xuân trong trang sách nhỏ Để mà chi? Ép tuổi trẻ câu thơ nhàn rỗi Để mà chi? Lửa thời gian đều rụi cả Chỉ mỉm cười Cười cũng để mà chi?   Có bông hoa đợi chết

Đoái hoài

Hồn thơ khép… tình động mờ… vệt nắng hờ… nhạt nhạtNém chút trầm lòng không ai chạmCuộn mây giăng gỡ mãi vẫn rối bùiTơ tóc điểm màu phai tình nhạt sắcLy vỡ rồiĐem đổ giữa thời gian Viết cứ viết bài thơ không tiếng vọngChút tơ lòng cũng đứt nốt cho xongTa lại về chố cũ mênh môngNép thân tàn giường lạnh Mở lòng ngóTâm tình cạnChút hương thừaCũng vừa tanThơ lại nhuốm trần gian Tay vuốt nắng cứa đauƯá giọt giọt rầuThiền tâm chẳng

Thèm

Thèm áng trà sương mưaThèm mơ trưa hư huyễnThèm giọt huyền trầm tịchAi vương kìa vương ai Gối đầu vọng mây xaTa mấy kiếp không nhàThèm cố hương mờ mịtVén mây mù nhớ mong Giăng giăng bụi mưa nồngTrang cổ thư hoen ướtCố sự đà lướt bóngĐà vỡ mảnh gương trong Ta thèm vệt bi aiTrên gò má lăn dàiKết vần thơ uể oảiThả linh hồn vào mây Thèm chút ta tịch mịchNáu mình giữa thị phiThèm chút mình vô lýKhóc cười khúc tình si

Chau mày đêm vắng

Chau mày đêm vắng Cạn kiệt thơ rồi Cạn kiệt ký ức vọng Chỉ lẳng lặng tình thôi   Chau mày đêm vắng Khẽ nhăn sóng luân hồi Sợi tóc nào rơi rụng Chưa bạc đã tàn hơi   Âm âm đau đau Vết thương rên rỉ Trăm ngàn vết sẹo Phong ấn tim hồng Hồng hoang trở gió Tim hóa mặt trời Niềm đau vỡ vỡ Tình loang xa khơi Máu tràn bể khổ Buông tay thơ ơi   Đêm xuân đọng nhành mai

Lạc loài

Nếu ta là Satan Ta lạc loài giữa một bầy thiên sứ Nếu ta là thiên sứ Ta lạc loài giữa một lũ điên Nếu ta là người điên Ta lạc loài giữa cõi đời quá tỉnh   Hãy điên đi người ơi Ngày mai là ngày cuối cùng trên Trái Đất Đạp tung những căn phòng quá chật Xông ra giữa biển khơi   Hãy điên đi người ơi Ngày mai là ngày cuối cùng trên Trái Đất Có ý nghĩa gì đâu những