Xuân…
Vạn vật cựa mình…
Hoa lá, chim muông, nắng ấm, và cả những nụ cười… đều như muốn khiêu gợi một cái chạm… Nhẹ nhưng sâu sắc!
Chỉ cần một cái chạm, có điều gì vô hình thấm vào da thịt, và đi vào tận thăm thẳm bên trong. Giật mình chợt nghĩ, ngày mai, tất cả những gì đẹp đẽ nhất đang sinh sôi nảy nở kia sẽ tan biến. Nhưng phần vô hình của chúng vẫn tồn tại trong ta, khiến ta tiếc nhớ, khắc khoải và kiếm tìm… Và rồi mùa xuân sang năm, ta lại chạm vào vạn vật khác, và vẫn với cảm giác này, và vẫn tiếc nhớ mênh mang…
Nếu mọi thứ hữu hạn là không thật vậy thì cái gì mới là thật? Liệu thực sự có chăng một cõi nào đó vô hạn, không sinh không diệt, giống như các bậc giác ngộ đã chỉ ra. Nơi đó có thật vô biên, hay chỉ bởi họ chưa chạm tới đường biên cuối cùng…
Những cái chạm càng sâu sắc thì càng khiến ta đau đớn. Và thật mỉa mai, trong đau đớn ta nhận ra rằng chẳng có gì là thật cả. Đôi khi thầm nghĩ, giá như ta đừng chạm vào bất cứ thứ gì của thế giới này, thì có thể ta không cảm nhận thấy sự lụi tàn của nó, và ta sẽ chẳng có bất cứ sự đau đớn nào.
Đau đớn là yếu tố cần thiết để đánh thức ta khỏi cơn mộng mị. Trong mộng mị, mọi thứ ta chạm vào cứ thể như là hư không. Trừ phi, ta coi mộng mị như một cõi thực. Nhưng thức dậy rồi thì sao? Ta những tưởng cõi ta đang tồn tại ấy là thực, và ta cười nhạo kẻ khác vì sự mê muội. Ta quên mất là, khi chạm tới đường biên, ta sẽ lại giật mình vì phát hiện ra ta chẳng qua cũng đang ở một cõi mộng khác.
Và cứ thế, cứ thế… mọi thứ đều đi vào ta qua những cái chạm… tung hứng ta giữa thực tại nơi ta đang khám phá và tận hưởng. Để rồi, sau đó, ta chẳng thuộc về nơi đâu. Ta chẳng thể làm gì khác ngoài việc cứ tiếp tục cuộc hành trình đi tìm đường biên của sự vô cùng.