Home Sáng tác mới Có những ngày hư vô…

Có những ngày hư vô…

Những ngày náo loạn rồi cũng trôi đi…
Những phân tranh sai đúng rồi cũng dịu xuống…

Tiếng ồn lao xao lặng dần… lặng dần… Tôi thấy mình rơi dần vào hư vô. Hư vô không phải một cõi không gian, hư vô không phải khoảng tĩnh của thời gian. Tôi chỉ cảm thấy hư vô khi mình không còn níu kéo thêm một lý do nào nữa để cố tồn tại giữa vòng đời ảo tưởng. Khoảnh khắc hư vô ấy rất gần sự chán, nhưng không phải chán nản; rất gần nỗi sầu nhưng không phải sầu bi, rất gần cực khoái nhưng không phải khoái lạc. Hư vô ấy là nụ cười khẩy trước mọi sự ngớ ngẩn của bản thân, trước những cơn cuồng loạn vì bị cuốn trôi vào ảo tưởng của kẻ khác. Hư vô ấy là cảm giác tỉnh khỏi giấc mộng dài miên viễn tựa hồ một kiếp đã trôi qua.

Lắng nghe tiếng mưa lách tách… Lắng nghe tiếng lòng dìu dịu… Sau trận cuồng phong, vạn vật trở lại tinh khôi. Hư vô nhờ thế mà chứa trong lòng vạn vật.

Hư vô không phải trống rỗng. Trống rỗng được nhận diện khi nó được giới hạn. Hư vô không có giới hạn. Bởi hư vô chỉ có thể nhận thức được bằng một sự hư vô khác. Khi một bông hoa biết ngày tàn của mình, nhưng vẫn khoe sắc tỏa hương, nó hư vô. Khi con chim biết rằng chẳng ai trân trọng tiếng hót tuyệt mỹ của nó nhưng nó vẫn hót, nó hư vô. Con người như tôi, như ai đó ngoài kia thì sao? Thắng hay thua chẳng thể một lời phân định. Đúng hay sai chỉ là tiếng ồn lao xao. Ai dám hư vô tuyệt đỉnh, để được như bông hoa đẹp, như loài chim quý?

Chúng ta đặt lên bàn cân quá nhiều, để rồi đấu đá với bên ngoài cuộc sống, để rồi tranh đấu với chính mình, chẳng phải chúng ta đã biến mình thành trống rỗng hay sao? Một khối rỗng tuếch lăn qua lăn lại với những lời thuyết giáo, những cuộc chiến hơn thua, những định kiến, những níu kéo vào cuộc đời vô định.

Có những ngày tôi hư vô… tôi câm lặng… tôi say mê với chính tôi…

Nhưng mãi mãi hư vô là một việc khó khăn. Bởi như thế, chẳng phải là tự níu kéo lấy sự hư vô hay sao. Nếu hư vô trở thành cuộc sống của tôi, và tôi lại bám víu vào nó, thì chẳng phải tôi đã biến hư vô thành trống rỗng.

Thây kệ đi… Hư vô rồi cũng sẽ qua… Lao xao rồi cũng sẽ qua… Chỉ có tôi còn ở lại đây, tận hưởng tất cả, chứng kiến tất cả!

Hà Thủy Nguyên