Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi…
Chuyện đã từ lâu lắm rồi, khi mà tình yêu của những chàng hoàng tử và những nàng công chúa vẫn còn vô cùng đẹp đẽ, có một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp và hoàn hảo. Khắp vương quốc đều yêu mến và ngưỡng vọng nàng như một nữ thần, nhiều vị vua trẻ tuổi, nhiều hoàng tử hào hoa đua nhau đến cầu hôn với biết bao những báu vật hiếm có trên thế gian. Nhưng tất cả đều thất vọng ra về. Bởi lẽ, điều nàng thật sự chờ đợi là một … chàng hoàng tử hoàn hảo.
Đợi mãi… đợi mãi… chưa một chàng hoàng tử nào thật sự khiến nàng cảm thấy sự hoàn hảo cả. Khoảng trống trong lòng nàng ngày càng lớn mà vương quốc thì quá nhỏ bé. Những chàng hoàng tử nàng biết không có hi vọng là sẽ trở nên hoàn hảo. Nàng quyết định sẽ rời khỏi vương quốc, đến bất cứ nơi đâu trên thế giới, để có thể tìm ra một chàng hoàng tử thật sự.
Nàng khoác trên mình chiếc áo choàng trắng tinh nhẹ như bộ lông của chim thiên nga, trèo lên lưng con ngựa yêu quý và để lại vương quốc quen thuộc từ lúc chào đời. Mặt trời lúc ấy đang lên, nàng ngắm mặt trời và mỉm cười. Ánh sang thanh khiết chiếu thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng, mang cho nàng sự ấm áp, bình yên… Giá như các chàng hoàng tử có thể khiến nàng mỉm cười như mặt trời.
Đơn thân độc mã, nàng vượt qua không biết bao nhiêu cánh rừng, không biết bao nhiêu ngọn núi, và nàng đã đến một vương quốc hoàn toàn mới. Vương quốc thật vô cùng tuyệt đẹp và kỳ thú. Khắp nơi đều được phủ bằng hoa hồng đỏ rực rỡ, còn những ngôi nhà được xây bằng đá trắng sáng.
Chưa bao giờ nàng nhìn thấy nhiều đám rước linh đình như vậy… từng đoàn ngựa xe … từng dòng tùy tùng … và các cỗ kiệu hình thù khác nhau… Từ mỗi cỗ kiệu, một nàng công chúa hoa lệ bước ra, tiến về phía lâu đài vĩ đại. Chắc rằng có sự kiện gì đặc biệt ở đây, nàng tò mò hỏi một người nông dân. Người nông dân trả lời:
- Hoàng tử của vương quốc là một chàng hoàng tử thật sự nên chàng muốn tìm một nàng công chúa hoàn hảo, nhưng đã nhiều năm rồi chàng không tìm được!
“Thật kỳ quặc, cũng có một người giống ta sao?” – Nàng thầm nghĩ và dừng lại quan sát vẻ thất vọng cũng như tức tối trên khuôn mặt của những nàng công chúa khác.
Và tối đó, một đêm mưa gió bão bùng, bộ trang phục của nàng ướt lướt thướt, mái tóc rối bù vì gió và nước. Làn da trắng hồng của nàng nay tái xanh lại vì lạnh. Nàng đến gần lính canh và cất tiếng bằng một giọng êm ái nhưng kiêu kỳ:
- Ta là một nàng công chúa thật sự, ta muốn gặp hoàng tử của các người!
Người lính mở tròn mắt nhìn vào cô gái tiều tụy trước mặt không dám tin đó là một nàng công chúa, thế mà lạ thay anh ta vẫn cứ dẫn nàng vào như bị đôi mắt và giọng nói của nàng thôi miên.
Cả hoàng tộc lúc này đang ăn tối. Sự xuất hiện của nàng công chúa bí ẩn khiến họ xáo động vì trông nàng chẳng giống một nàng công chúa chút nào, ít ra là những nàng công chúa mà họ biết. Nhưng ở nàng toát ra một điều gì đó rất kỳ lạ, vừa bị thu hút nhưng lại vừa xa cách. Với sự hiểu biết của một hoàng tử thật sự, chàng đã cảm thấy rằng nàng chính là người con gái bấy lâu chàng tìm kiếm. Tuy nhiên, chàng vẫn thấy cần có một bài kiểm tra.
Đêm đó, hoàng hậu sắp xếp cho nàng công chúa một chiếc giường lớn với mười ba tấm đệm cao ngất. Nàng phải bắc thang mới có thể trèo lên giường để ngủ được. Điều bất thường là cả đêm đó, nàng thao thức, hết trở mình sang trái, lại quay mình sang phải. Chắc hẳn phải là có gì đó bất ổn!
Đọc đến đây, các độc giả đã thấy quen thuộc chưa? Phải, ai đã từng nghe kể về câu chuyện này đều biết rằng dưới mười ba tấm đệm ấy là một hạt đậu. Và khi biết rằng nàng công chúa có thể phát hiện ra hạt đậu dưới mười ba tấm đệm, cả hoàng tộc đều tấm tắc chịu rằng nàng đích thị là một nàng công chúa một trăm phần trăm.
Nhưng mỉa mai thay, nếu chỉ là như thế thì thật là vô nghĩa khi tôi lại tiếp tục kể câu chuyện này với các bạn! Ngay khi chàng hoàng tử quỳ xuống cầu hôn nàng, nàng đã rụt tay lại, ngẩng cao đầu và nói:
- Đúng, ta là một nàng công chúa hoàn hảo… nhưng chàng không phải hoàng tử thật sự ta tìm… Ta không muốn nằm trên một cái giường có những hạt đậu…
Và nàng lại lên ngựa bỏ đi, tiếp tục hành trình tìm kiếm. Nàng đi qua rất nhiều vương quốc khác nhau, gặp không biết bao nhiêu hoàng tử. Sự thanh quý của nàng nhanh chóng chiếm được trái tim của họ. Họ ngưỡng mộ nàng xiết bao. Bất cứ khi nàng đến một quốc gia nào, họ cũng chuẩn bị cho nàng những cái giường tuyệt đẹp. Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng đều cảm thấy có gì đó cộm cộm dưới những lớp đệm mềm mại. Cũng như lần trước, nàng không ngủ được.
Thất bại lần sau lại khiến nàng cảm thấy tồi tệ hơn những lần trước. Bây giờ thì giấc mơ về một chàng hoàng tử thật sự không còn ám ảnh nàng nữa mà nàng chỉ cần một chiếc giường ngủ thực sự. Nàng sẽ buông nhẹ tấm thân mảnh dẻ xuống chiếc giường bồng bềnh và trôi vào giấc ngủ bình an.
Lần này, nàng quyết đi thật xa, đến tận đảo quốc nơi tận cùng thế giới. Đảo quốc không phải quá giàu có và phồn vinh như những nơi nàng đã đi qua. Nhưng con người ở đây chất phác, hiền lành, sống hài hòa với muông thú. Những bông hoa rừng nở rộ ngay trong thành phố và suối chảy róc rách ngang qua các quán hàng. Người dân hướng dẫn nàng đến lâu đài của chàng hoàng tử trị vì nơi đây.
Thật là một lâu đài kỳ lạ! Nó nằm sâu trong rừng già thâm u. Cổng vào được kết bởi những cây trường xuân cổ thụ. Khắp lối vào được lát bằng cỏ non và những bông hoa dại đủ màu sắc. Tiếng chim hót lảnh lót thay cho những tràng kèn khô khan của đám lính gác. Chẳng có báu vật nào ở đây cả, chỉ có đôi ba pho tượng trắng, vài bức tranh mặt trời ngoài biển khơi và cơ man đủ loại nhạc cụ trên đời.
Bỗng, chim ngừng hót. Tiếng đàn du dương vảng vất đâu đó. Tiếng đàn thật khó để có thể diễn tả. Nó tựa như tiếng nước chảy trong khe đá sâu và chạm tới phần sâu lắng nhất trong tâm hồn nàng. Lần này thật sự nàng bị thôi miên, nàng đi theo tiếng đàn. Mọi hình ảnh trước mặt nàng như dần dần biến mất, nàng chỉ biết đi theo thứ âm nhạc kỳ diệu ấy.
Chàng hoàng tử ngừng đàn và tiến lại gần nàng, đôi mắt không rời. Chàng quỳ xuống, cúi đầu khẽ khàng đặt nhẹ một nụ hôn lên bàn tay mịn màng, thon nhỏ của nàng. Chàng ngước mắt nhìn nàng! Ôi chao một đôi mắt trong sang khiến nàng phải bối rối lảng tránh. Chàng cứ quỳ mãi thế và chiêm ngưỡng nàng bằng một ánh mắt trìu mến. Chỉ đến khi nàng thốt lên:
- Tại sao chàng cứ quỳ mãi thế?
Chàng mỉm cười hiền từ:
- Bởi nàng chưa cho ta đứng lên…
Nàng bật cười thích thú và khẽ nhún người cúi chào hoàng tử. Chàng đứng dậy, đích thân dẫn nàng đi thăm thú khắp nơi trên đảo quốc. Chưa bao giờ nàng có cảm giác kỳ lạ như vậy. Chàng hoàng tử không hề quan tâm tới việc nàng có phải là một nàng công chúa hoàn hảo hay không.
Có điều, bây giờ nàng đã quá mệt mỏi với chặng đường dài. Nàng chỉ cần một chiếc giường thực sự, một giấc ngủ thật sự. Hoàng tử biết điều ấy và chàng lặng lẽ dọn cho nàng một chiếc giường. Tự tay chàng chọn những tấm ga trắng muốt phủ lên lớp đệm mềm mại và nhẹ như tơ nhện. Chàng còn vuốt cho phẳng phiu không một nếp nhăn và dung trầm hương hơ nhẹ lên khắp gian phòng tạo một cảm giác thư thái. Chàng làm tất cả điều đó với sự hân hoan hiếm thấy trên khuôn mặt của những chàng hoàng tử khác. Thế rồi, chàng nhẹ nhàng dẫn nàng tới giường, khẽ đặt nụ hôn chúc ngủ ngon lên tay nàng và quay đi.
Chỉ còn nàng công chúa trong căn phòng. Nàng bối rối nhìn chiếc giường êm ấm rồi bước từng bước một lại gần, khe khẽ ngồi xuống. Nàng buông một tiếng thở dài. Phải, nàng đã quá mệt mỏi, nàng chỉ cần một giấc ngủ ngon lành. Buông người xuống đệm, nàng bắt đầu chợp mắt.
Đột nhiên, nàng lại thấy gì đó gợn gợn. Một hạt đậu… hai hạt đậu… ba hạt đậu… Không biết có phải hạt đậu hay là hạt gì nữa. Nàng chỉ thấy rất nhiều thứ cưng cứng ở dưới lưng nàng. Chưa bao giờ nàng thấy nhiều những thứ lổn nhổn trên giường như vậy. Và nàng cảm thấy tức giận. Tại sao một chàng hoàng tử trong sáng như thế lại có thể lừa nàng? Nàng vùng dậy, chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng. Nàng chạy trong cơn hoảng loạn, quên cả lễ nghi phải chào hoàng tử, đến nỗi chàng đang đắm chìm vẽ một bức tranh cũng phải giật mình rơi bút.
Tuyệt vọng thật rồi! Đây đã là nơi tận cùng thế giới. Nàng tiếp tục không ngủ và lênh đênh trên tàu. Sóng đánh vào mạn tàu càng khiến nỗi buồn của nàng dâng lên. Kìa! Mặt trời! Những tia sáng ấm áp phủ nhẹ lên người nàng. Nàng nhắm mắt lại cảm nhận. Một hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể của nàng, cái cảm giác của một giấc ngủ êm đềm.
Nàng giật mình tỉnh dậy. Mặt trời đang lặn xuống biển. Nàng thốt hãi nghĩ tới đêm đen lạnh giá, nghĩ tới sự mệt mỏi và nỗi ám ảnh về những hạt đậu. Không! Nàng không chịu được nữa. Nàng hiểu rằng chỉ có mặt trời mới là hoàn hảo và nàng không muốn để tuột mất mặt trời.
Vội vã, nàng lao xuống biển. Ánh mặt trời xuyên thấu qua những cơn song trập trùng, nhấp nhô để chạm tới nàng. Dưới đáy biển, nàng không còn cảm thấy hạt đậu nào cả. Chỉ một sự êm ái miên man… chỉ hơi ấm nhè nhẹ … chỉ tiếng sóng biển du dương… chỉ một giấc ngủ bình an tuyệt đối…
(12/2012)
Hà Thủy Nguyên
Trích tập truyện ngắn “Bên kia cánh cửa” – Xuất bản năm 2013 (NXB Lao Động, nhà sách Bách Việt)