Tự bao giờ, một bàn tay vô hình đã tài tình kết vô vàn giọt lệ thành những bông hoa. Đêm nay, một bông hoa rụng cánh xuống mặt bàn gỗ xù xì, uế tạp, xỉn màu thời gian. Đêm nay, có loài hoa rưng rưng bật khóc. Hoa được sinh ra từ nước mắt để rồi cả cuộc đời chỉ biết khóc than.
Ta không nhặt những cánh hoa rơi đem liệm trong túi vải như nàng Lâm Đại Ngọc, ta lại càng không nỡ để những nhát chổi vô tình biến chúng thành rác rưởi. Thả xuống với cánh hoa từng lọn tóc của một thời xuân sắc, những mong có thể khiến nỗi đau ngấm vào lòng đất! Nhưng không, mặt đất vẫn yên bình…
Mái tóc cũng là dòng lệ. Ta chỉ biết giấu nỗi đau trong mái tóc cứ dài mãi, dài mãi tựa bóng đêm! Một ngày kia nước mắt sẽ cạn. Tóc đã bạc rồi! Còn ý nghĩa gi đâu những nỗi đau khi loài người sinh ra bằng tiếng khóc.
Đêm nay, trăng đã rụng, sao đã tan tác giữa không trung. Cơn mưa lạnh đã cướp hết trăng sao của những kẻ đa tình. Rả rich! Rả rich! Trời khóc như một thiếu phụ mất chồng. Nàng sẽ đánh đổi những giọt nước mắt ấy lấy tính mạng của người chồng quá cố? Không! Nàng chọn nước mắt! Nỗi sầu ngàn kiếp đôi khi có ý nghĩa hơn cả niềm hạnh phúc.
Đêm qua đi trên từng cánh hoa. Gió tuyệt vọng thở dài tiễn biệt nỗi đau vào lòng đất. Thật bất hạnh cho những bông hoa “bất tử”, chúng không bao giờ rụng cánh, nghĩa là chúng cũng chẳng bao giờ biết khóc.
Có những con trai kết đớn đau thành ngọc quý, có những bông hoa được kết bằng giọt lệ, có những con người kết đêm thành kiệt tác… Còn ta chỉ biết kết cơ man nào là tóc rối thành một nụ cười thả cho gió cuốn trôi.
Hà Thủy Nguyên
Ảnh đại diện là bức tranh “Vô” do Hà Thủy Nguyên vẽ bằng màu Acrylic.