Kết thúc

Ta huýt bài ca
Ngợi xuân tàn
Thôi thì xuân sắc cũng sang trang
Có màu trắng muốt mùa nắng nhạt
Có héo úa nào
Ánh màu mây phương nao
Mùi cổ thư phảng phất trần gian

Ta giam mình căn phòng trống trải
Bên ngoài rời rạc chấn song
Mùa xuân chẳng còn ngoài cửa
Chỉ hư ảo đầy sân
Dấu vết ký ức xa và xa
Ta tha hương trong căn phòng quen thuộc
Nhớ những ngày chưa qua

Phố nhà xỉn màu
Ký ức thay lá
Trên những vỉa hè gồ ghề thẫm nâu

Nhạc qua mùa chầm chậm
Requiem
Giáng
Cái chết
Vào mây
Song sắt rỉ hoen
Chẳng mặt trời nào sót nắng

Ta lạc hồn trong trái tim ta
Điệu nhạc này chẳng điểm dừng
Tìm cái kết cuộc thời gian
Chỉ thấy buồn vương lọn tóc

Khi bạn cất lên điệu nhạc
Có nghe kết thúc lại gần…

 

Hà Thủy Nguyên

Chiêu hồn vong bản

"Ôi ngơ ngác một lũ người vong bản" (Trích "Bài ca man rợ" - Đinh Hùng) Ta lạc trần gian thân biệt xứ Trông vời cố quốc dõi thi từ Vong thân, vong quốc, vong hồn hận Tiếng lòng chốn cũ vọng niềm riêng Ta thuộc về đây ư Cõi thực? Nước nhà hư ảo Kẻ thân xa Lật tờ thơ nát Ly hương hát Một điệu lạc trần: vong bản âm Hồn hỡi hồn, tha hương trần ai Có về đây ngưng đọng dựng

Buông

Ta buông một vần thơ nhè nhẹ Mây ngàn rung động nỗi yêu thương Phất phơ cây lá Nhòa hoa cỏ Đô thành vào mơ Chớp mắt Ta buông một cơn mơ Qúa khứ vẩn vơ chẳng còn chẳng mất Mờ mờ Cố nhân mưa Mây buông điểm sắc tơ vương vấn Điểm nhẹ chấm hôn mắt ai Yêu thương hiển lộ Níu chút nhớ hờ Ồ mưa trót dài Vì ai… Điệu khúc vẳng lặng Chiều buông vu vơ Lỡ một nhịp thơ Mà

Hoa lan nở trong mơ

Đêm rớt mưa tràn Nhành lan bung nở Ta vào mơ Tóc mây vương vất tửu lầu Trăng ở đâu Thi nhân xác đã bạc màu Một nhành lan, một nhành lan Đọng cõi vô âm Ta khe khẽ hát thầm Một bài ca, một tình yêu Mưa sao buồn nhiều Đôi bóng cô đơn gác hẹp Có những mùa thật đẹp đã qua đi Lan ướp hàng mi sầu Loài người buồn những đâu đâu Tửu lầu nay đã đổ Và đêm vụn vỡ

Say Rumi…

Tôi say một nỗi buồn trong giọt rượu Rumi hát bên tai Điệu xoay xoay Ly rượu rỗng không Vỡ Cố đô Đổ nát Thời đại vàng ngả nghiêng tiếng hát Khúc sáo thưa thoang thoảng trời chiều Con sư tử gầm rống chân trời đại mạc Kinh động ai đâu Gục đầu bên bãi cát Cửa cố đô đã rụng cánh rồi Tôi đi qua đại lộ chẳng bao giờ tắt nắng Chẳng giọt mưa nào đọng vũng chân tâm Những hoan lạc dục

Vô thực

Len tơ trời Gió nổi Và tôi cười Trăng rơi Bên hồ Ngắt chùm hoa vào hạ Rã cánh chuồn Mây tuôn Nơi thơ Động cánh chuồn Vuột mất Tứ thơ tàn nắng Cảnh sắc này vô thực Ngày rỗng trôi qua Tôi rỗng trôi qua Tế bào trống không ký ức Cũng trôi qua Định danh này vô thực Hè lọt nắng cơ mê Tôi đợi tôi qua đời Trong cõi trời vô thực Ô kìa trăng trăng trăng Chẳng gì ngoài cõi thức