Rừng già phủ một lớp sương dày đặc… Hơi ẩm lạnh của đất thấm xuyên qua gan bàn chân khiến ta không thể điều khiển nối chân mình. Vút! Ta phi thân qua một miệng vực. Vút! Một vũng nước in bóng ta đã bị bỏ lại đằng sau…
Thong thả lại đi… Có tiếng động gì đó xa xa lẫn với mùi của máu thịt! Còn cả một thứ mùi đói khát thỉnh thoảng cứ dâng lên theo từng nhịp móng vuốt cào trên mặt đất. Mùi của máu thịt càng lúc càng trở nên quyến rũ, nó kích động huyết mạch của ta sôi trào. Khí lạnh của núi rừng cũng chẳng thể làm dịu đi chút nào cơn say này. Phải thật nhanh! Ta ngửi thấy mùi sợ hãi! Ta ngửi thấy mùi cuồng dại! Ta ngửi thấy cơn thèm thuồng đã bấy lâu nay rời bỏ ta xâm chiếm dần trong từng tế bào.
Một bầy sói đang dồn con mồi vào vách đá. Con mồi này có mùi hương thật thơm ngon, chẳng trách mà chúng vây chặt nó như vậy. Con mồi run lên bần bật trong từng nhịp thở. Sự sợ hãi đã thêm phần ngon lành cho bữa ăn tối của ta. Không ngần ngại, ta nhẩy vào giữa bầy sói gầm gừ.
Đám sói lùi lại, ta chỉ cần cào cào dưới đất vài đường cũng đủ khiến chúng cong đuôi mà bỏ đi. Lũ sói hèn hạ, thảo nào chúng đi theo bầy. Ta chỉ có một mình, và cũng chỉ cần một mình mà thôi. Men chiến thắng suýt nữa khiến ta quên con mồi, quay ngoắt lại, nó vẫn chưa hề bỏ chạy. Con mồi trắng nõn phủ phục sõng soài trên phiến đá. Nó ngất lịm đi tự lúc nào.
Bây giờ thì chẳng cần phải vội, nó đã nằm gọn trong tay ta. Ta cần hưởng thụ cái mùi thịt non và dòng huyết tươi trẻ đang rần rật chạy trong người nó. Ánh hoàng hôn buông xuống nhuộm một màu đỏ khắp núi rừng và lan dần trên lớp da của con mồi. Mặt trời xuống núi soi chiếu từng tia sáng có lẽ để giúp ta nhìn xuyên thấu vào tận trong từng kẽ xương của nó dù ta chưa hề xé xác nó.
Nhưng ánh hoàng hôn cũng thật nguy hiểm, nó thiêu đốt của ta. Trời ơi, sao thế này? Những lớp lông rụng tơi tả làm ta đau nhói. “Hú… ú… ú… Hú… ú… ú…” Ta nghe thấy tiếng hú của mình nhỏ dần, tắt dần theo ánh mặt trời.
Bầu trời chuyển sang tím sẫm. Ta nhổm người dậy, cảm giác say máu biến mất. Ta như bừng tỉnh khỏi cơn mê đắm hỗn loạn. Quờ tay về phía trước! Giật mình! Một cái chạm mát rượi khiến ta tỉnh hẳn.
Nằm trên phiến đá là một thiếu nữ trong bộ váy trắng, trên nét mặt nàng vẫn thoáng sự căng thẳng vì sợ hãi. Nàng có đôi môi thật khôn tả. Một làn môi mong mỏng, tươi đỏ tương phản với nước da trắng đến rợn mình. Ánh trăng bắt đầu chiếm lĩnh núi rừng, soi thẳng xuống phiến đá. Làn da của nàng cũng sáng bừng lên và đôi môi trở nên đỏ hơn một cách ma quái. Ô hay, ta không làm chủ nổi đôi bàn tay của mình. Nó đã chạy dần trên cánh tay, bờ vai và dừng lại ở đôi môi. Ngón tay của ta bị đôi môi ấy níu giữ. Và bây giờ, ta cũng không làm chủ được cả cặp môi của chính mình. Nó tìm đến cặp môi đỏ kia như muốn ăn tươi nuốt sống.
Giống biết bao câu chuyện khác trong cổ tích, nụ hôn có thể đánh thức người đẹp, nàng khẽ mở mắt dậy. Kinh ngạc vì sự xuất hiện của ta, nàng định đẩy ta ra. Ta thật sự không làm chủ được mình nữa rồi. Ta siết chặt lấy nàng trong tay, ta hôn nàng như muốn thọc sâu vào tận trái tim… cho đến khi sự kháng cự yếu dần.
Và bây giờ nàng đã nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của ta. Đôi mắt mê đắm không rời khỏi đôi mắt ta, cặp vú phập phồng lên xuống theo nhịp thở gấp, và những ngón tay của nàng cũng đang mơn man sống lưng của ta nhưng đang chơi một bản nhạc đầy mê hoặc. Kìa, nàng mỉm cười, những ngón tay đã chạy đến khuôn mặt. Những ngón tay mềm mại ôm lấy khuôn mặt ta, kéo sát lại gần nàng.
Chỉ cần nhắm mắt lại, ta có thể thấy chúng ta: nàng và ta đang đi sâu vào nhau. Trong chốc lát, cơn them thuồng bấy lâu nay lắng dịu. Ta cảm nhận thấy sự cô đơn, trống trải bấy lâu nay mà nàng đã phải chịu. Nàng là kẻ lạc loài giữa loài người và nàng không còn muốn sống với con người nữa. Còn ta, ta là kẻ lạc loài giữa bầy sói.
– Ta vốn dĩ là một con sói hoang – Vừa kể, ta vừa liếc nhìn xem thái độ của nàng. Nàng vẫn đang chờ đợi ta nói tiếp – Trước đây, ta là sói đầu đàn, chúng nghe lời ta răm rắp. Cho đến một ngày, tự dưng ta muốn tránh xa lũ hèn hạ ấy, ta muốn rời bầy, ta chỉ thích đơn độc một mình trên mỏm núi mà thôi. Bầy sói không đồng ý và vào một đêm trăng tròn, chúng đã nguyền rủa ta. Cứ mỗi khi mặt trời khuất núi, ta biến thành người để trải nghiệm hết sự cô đơn mà ta mong muốn. Sáng ra, ta lại trở về làm sói và mọi ký ức về quãng thời gian làm người sẽ biến mất.
Nàng chỉ mỉm cười và khẽ đặt một nụ hôn lên mắt ta. Nàng chỉ tay lên mặt trăng với luồng hào quang trắng và nói:
– Chàng nhìn xem, chưa bao giờ ta thấy trăng đẹp như thế này!
Mặt trăng cứ mỗi lúc một lên cao, thời gian của một đêm ngắn lắm. Ta rung mình nghĩ đến lúc phải trở lại trong lốt sói. Ta sẽ quên mất nàng, và lúc ấy ta không còn để tâm tới đôi môi của nàng nữa mà có thể chỉ là cái yết hầu căng mọng máu tươi kia thôi.
– Nàng hãy hứa với ta một điều, trước khi bình minh, nàng hãy trốn thật xa. Và mỗi khi hoàng hôn, ta sẽ gặp nàng ở chính phiến đá này…
Nàng lại mỉm cười và mắt vẫn không rời ánh trăng. Nhưng vòng tay nàng ôm chặt lấy ta tựa thể không bao giờ có thể buông rời…
Bình minh, ta nhổm dậy. Grừ… con mồi đã biến đi đâu? Chạy đâu cho thoát. Mùi máu thịt tươi mới của nó vẫn còn phảng phất, thấp thoáng trong hơi ẩm của lá rừng. Mùi ấy vướng vào cánh hoa mà ta vừa đạp chân lên, len lỏi trong kẽ đá ven suối. Thật là một con mồi khôn ngoan. Nó biết lội qua suối để trốn cái mũi thính nhạy của ta… Chỉ cần sang bên kia suối thôi, là ta lại có thể theo dấu nó.
Việc nó thoát khỏi móng vuốt của ta làm ta sôi máu, giận dữ đến điên người. Gặp nó, nhất định ta phải xé xác nó thành trăm mảnh. Ta sẽ cắn ngập răng nanh sắc nhọn của mình vào cổ nó. Dù chẳng bao giờ đụng đến, nhưng lần này ta sẽ nuốt trọn trái tim nó để thỏa cơn khát máu đang dày vò ta lúc này.
Nó dẫn ta chạy suốt một ngày trời loanh quanh trong cánh rừng. Grừ… sao nó lại về bên suối? Nó biết rằng ta đang đuổi theo nó chăng? Mặt trời đang xuống dần với ánh sáng chói chang, nó sẽ chẳng thể chạy xa hơn.
Đây rồi, không lẫn vào đâu được. Mùi máu tươi ngày một rõ, tiếng nhịp đập lần này không còn sợ hãi nhưng có gì đó nhiệt huyết hơn! Không sao! Máu nóng càng ngon! Ta không thể chậm trễ, kẻo bầy sói hèn hạ kia sẽ mò đến mất! Con mồi đang quay trở lại vách đá lần trước. Ta muốn nhìn thấy máu đổ dưới ánh đỏ chiều tà.
Con mồi đang ngồi chờ đợi điều gì đó không chút đề phòng! Sao phải rình rập? Ta lao vào như một cơn gió lớn và đổ ập xuống nó. Nó hốt hoảng rú lên. Lạ quá! Lần này nó không sợ hãi, ánh mắt nhìn ta khiến ta thoáng chút bối rối, nhưng mùi máu của nó quả là một thứ gây nghiện, ta không thể nào kìm hãm được. Hai chân trước của ta đè lên ngực nó, hai chân sau của ta giữ chặt đùi nó, và răng của ta đã cắt đúng yết hầu đang đập cuồn cuộn của nó. Thật là thích chí! Những ngón tay của nó níu chặt lấy lông cổ của ta và nhìn ta bằng đôi mắt trĩu buồn.
Rút răng ra khỏi yết hầu, một dải máu tươi phun ra như suối. Màu trắng đang bị thay dần bằng màu đỏ chết chóc. Ta nghển cổ hú một tràng dài dưới ánh hoàng hôn. Ôi chao! Ánh mặt trời như thiêu như đốt làm ta khó chịu. Tự dưng ta chẳng còn thích thú chút nào với mùi máu tanh nữa.
Bừng tỉnh! Trời ơi! Ta đã làm gì nàng thế này? Máu ướt đầm tà váy trắng tinh khiết của nàng, hơi thở nàng nặng nhọc sắp tắt. Ta ôm chầm lấy nàng không thể giữ nổi những giọt nước mắt trào ra. Vậy mà nàng lại mỉm cười… Ta cố ngăn để máu không chảy nữa nhưng vô ích vì vết thương quá sâu và quá hiểm. Mặt trời xuống để mặt trăng lên, ánh đỏ cuối cùng vụt tắt. Nàng cố thu lấy chút sức lực cuối cùng, áp long bàn tay đã lạnh ngắt vào má ta:
– Trăng hôm nay cũng đẹp lắm… chỉ cần hàng đêm chàng ngước nhìn trăng… nỗi cô đơn… quạnh quẽ giữa rừng già… sẽ tan biến…
Bàn tay nàng buông thõng xuống, không còn nghe thấy hơi thở của nàng. Máu lênh láng trên tảng đá. Ta đã giết nàng thật rồi… Ta gào rú lên trong điên loạn. Bây giờ ta mới thấu được hết nỗi đau đớn của sự cô đơn. Nó dằn vặt ta khiến ta chỉ muốn chết, nhưng ta biết rằng chết cũng không hết cô đơn vì linh hồn chẳng bao giờ quên những gì nó đã trải qua. Phải rồi, chỉ sáng mai khi thức giấc, quay trở về làm sói, ta sẽ quên. Có điều, lúc hoàng hôn buông xuống thì sao? Nó lại trở về hết ngày này qua ngày khác. Chuỗi ngày đằng đẵng ấy khiến ta thấy sợ…
– Chỉ cần ngài trở về làm sói, mọi ký ức này sẽ tan biến! – Một con sói cái già đột ngột cất tiếng, theo sau là bầy sói.
Cả bầy sói cúi rạp trước ta, chúng muốn ta trở về làm con sói đầu đàn và quên đi giấc mơ trăng êm đềm đêm trước. Ừ thôi cũng được! Miễn là ta có thể quên! Miễn là cảm giác cô đơn không bao giờ quấy nhiễu ta nữa. Chỉ cần một cái khẽ gật đầu…
Từ ấy, bầy sói trong rừng nổi tiếng khắp nơi: Chúng không ăn thịt loài động vật thong thường mà chỉ ăn thịt người. Còn con sói đầu đàn mới gọi là có sở thích quái đản, nó chỉ thích ăn thịt những nàng thiếu nữ vào các đêm sáng trăng. Nỗi kinh hoàng ấy ám ảnh loài người cho đến khi sói đầu đàn già yếu và bị một con sói non trẻ khác cắn chết.
(5/2012)
Hà Thủy Nguyên
Trích từ tập truyện ngắn “Bên kia cánh cửa”