Nghĩa quân của Chúc Thinh Lai nằm ở khu rừng Bạch Tùng ngay biên giới Tây Bắc của Điểu tộc trên dãy Đại Sơn. Rừng Bạch Tùng nằm lọt thỏm giữa bốn bề núi đá cao chót vót, mây mù giăng kín. Người thường không dám qua lại rừng Bạch Tùng bởi đàn sói lúc nào cũng lẩn quất săn mồi. Đàn sói ấy lại không dám xâm phạm đến trại của nghĩa quân. Người ta đồn rằng Chúc Thịnh Lai từ lâu đã luyện được thể năng lượng sói nhờ vào hàng ngày chống chọi với đàn sói để bảo vệ khu tự trị của mình. Đàn sói nhìn thấy Chúc Thịnh Lai như nhìn thấy sói đầu đàn, đều cúi đầu quy phục.
Nơi đây núi cao tuyết phủ, không thể gieo trồng, nghĩa quân rừng Bạch Tùng thường cùng đàn sói tấn công cướp phá các thành của Dã Quốc, thực phẩm để quân ăn, xác địch để sói ăn. Cứ thế, nghĩa quân ngày càng hùng mạnh, uy danh lừng lẫy. Không ít người đã trèo qua khỏi những bức tường thép đen của Dã Quốc để gia nhập nghĩa quân những mong thoát khỏi cuộc đời nhạt nhẽo ở Dã Quốc.
Chúc Thịnh Lai quy tụ dưới trướng mình không ít nhân tài. Phó tướng của Thịnh Lai là Vương Minh, một bậc anh hùng tuy sức mạnh không lớn nhưng lại được nhiều người kính trọng. Thịnh Lai đánh đông dẹp bắc thì Vương Minh lo phòng bố trại, chăm lo cho nhân lực của nghĩa quân. Bao nhiêu năm nay, người xin gia nhập nghĩa quân không phải ít, gián điệp của Dã quốc, của Điểu tộc tìm mọi cách trà trộn, nhưng chẳng tin tức nào bị lộ ra, tận dụng gián điệp ấy cho công việc của nghĩa quân, đều do Vương Minh lo liệu. Quân sư của Chúc Thịnh Lai là Thần y Hoàng Tế Thiên. Người này y thuật đại tài, nhưng thuật trị lòng người còn xuất sắc hơn. Hoàng Tế Thiên cùng với Vương Minh thuyết phục nhân tài, vừa giúp dân các thành trị bệnh lại vừa thu phục các tướng trấn thành quanh đó tạo thành liên minh.
Rừng Bạch Tùng nằm trong địa phận quản lý của thành Trấn Tây. Trấn thủ thành Trấn Tây là Tướng quân Điểu Tùng. Chúc Thịnh Lai vẫy vùng một cõi, nhưng cũng đủ khôn ngoan để hiểu là, nếu muốn chiến thắng thật sự, không thể dựa vào mỗi bản thân mình. Non sông bờ cõi này không thể do một người âm mưu độc chiếm mà được. Do đó, Thịnh Lai đã sớm kết tình giao hảo với Trấn Tây Tướng quân Điểu Tùng. Tử Quỳnh quận chúa, em gái Điểu Tùng, cũng tâm ý tương thông cùng người anh hùng họ Chúc, nảy nở tình duyên. Nhưng luật của Điểu tộc không cho phép nàng kết hôn cùng Chúc Thịnh Lai, nàng rũ bỏ thân phận quận chúa, vứt bỏ thể năng lượng chim thần của mình, để được ở bên chàng. Đoạn tình duyên của nàng và Thịnh Lai trở thành một giai thoại chấn động Điểu tộc, khiến Điểu Tùng thất thế trong triều đình, bị đẩy ra biên ải làm tướng giữ thành. Nhưng cũng nhờ thế, nghĩa quân Bạch Tùng lại có được thế đỡ vững chắc.
Thịnh Lai và Điểu Tùng thường lấy Tụ Linh Phong làm nơi hẹn gặp, bàn tính chính sự. Trên đỉnh Tụ Linh Phong có một sơn động, nối đi nhiều ngọn núi khác trong vùng, nhờ thế, Điểu Tùng và Thịnh Lai có thể thoát được sự giám sát của Điểu tộc. Tại nơi đây, họ còn thường xuyên gặp nhị hoàng tử của Long tộc là Long Phi Thiên. Long Phi Thiên với thân thủ phi phàm, vân du bốn cõi nhanh như gió nên có thể nắm không ít tin tức. Chàng từ lâu đã nuôi chí thống nhất ba vùng, chấm dứt chiến tranh liên miên. Khi biết về Thịnh Lai, Phi Thiên đã liều mạng vượt qua các tầng phòng bị để xâm nhập vào thành Trấn Tây, bí mật giúp sức cho nghĩa quân Bạch Tùng. Dần dần, chàng kết giao với Điểu Tùng, ngày càng trở nên tâm đắc bởi nhân phẩm và nghĩa khí của tướng quân họ Điểu.
Như hẹn ước, Phi Thiên tới gặp Điểu Tùng và Thịnh Lai ở Tụ Linh Phong vào ngày trăng tròn nhất. Lần này, Phi Thiên đến trước. Chàng lặng mình nhìn ngắm quang cảnh hoang sơ. Tụ Linh Phong là nơi núi cao hiểm trở, vách đá dựng đứng, cây to không sống được, chỉ có rêu phong, dương xỉ và lau lách bám đầy. Từ trong hốc đá, một dòng nước trong vắt tuôn trào ra miên viễn xuyên qua mây trắng như ti tỉ ngân châu lấp lánh dưới ánh trăng. Phi Thiên khoác tấm trường bào đỏ, tóc buông lòa xòa bay trong gió, đứng sững trước cửa động dõi ánh mắt ra xa. Phi Thiên bất chợt thở dài:
–Giang sơn mỹ lệ này… nếu có thể một ngày yên ổn thì thật tốt biết bao!
Tiếng cười sảng khoái vang lên:
– Long tộc còn người như đệ, Điểu tộc còn người như Điểu Tùng huynh thì lo gì ngày ấy không tới?
Đó là Thịnh Lai. Chàng khoác trên mình chiếc áo khoác lông bạch hổ, tay xách ba vò rượu đi, ra từ sơn động. Thịnh Lai ném vò rượu cho Phi Thiên. Phi Thiên đỡ lấy, tháo nắp. Hơi rượu nồng nàn tràn khắp không gian. Phi Thiên nhắm mắt tận hưởng hương rượu:
-Rượu ngon… nhưng lứa rượu này, người ủ dường như có tâm sự…
Thịnh Lai bật cười:
-Nếm vị rượu, vị thức ăn mà có thể đoán được tâm trạng người nấu thì chỉ có Nhị hoàng tử của Long Phi Thiên mà thôi!
Phi Thiên tiếp lời:
– Rượu này được ủ dưới đất hai năm, bọc bởi gỗ thông thượng hạng trong rừng Bách Tùng, tỉ mỉ, kỹ lưỡng không một tạp chất lẫn vào. Người như vậy trong doanh trại của huynh chỉ có phu nhân Tử Quỳnh mà thôi. Tử Quỳnh phu nhân thanh nhẹ, thoát tục, vốn không ưa hương nồng thế mà nay lại ủ rượu nồng như vậy là cớ làm sao? Là do lúc ủ trùng trùng tâm sự không thể kiềm chế mà ra.
-Thịnh Lai sao lại để em gái ta phiền lòng như vậy? – Đó là tiếng của Điểu Tùng. Điểu Tùng thân cao, vai rộng, giọng nói như chuông.
Trong câu nói của Điểu Tùng vừa có oán trách, vừa bỡn cợt, lại vừa nghiêm túc, khiến người đáp lại thật chẳng biết nên nói thế nào cho phải. Nhưng Thịnh Lai là người thẳng thắn, không có tâm cơ, nên chẳng hiểu được nhiều ẩn ý như thế. Chàng đáp luôn:
-Rượu này là Tử Quỳnh ủ khi Thái Sơn lên ba, nên…
Nói đến đấy, lại đến lượt Thịnh Lai thở dài. Thịnh Lai và Tử Quỳnh có hai người con: một trai, một gái. Gái là Chúc Thần Cơ. Đứa trẻ này đến nay mới bảy tuổi, tư chất hơn người, đã nhanh chóng lĩnh hội hết Thần Cơ công pháp, bộ công pháp tuyệt đỉnh của Thịnh Lai. Trai là Chúc Thái Sơn. Đứa trẻ này tài hoa, thông minh tuyệt đỉnh. Đến nay đã năm tuổi. Mới năm tuổi, Thái Sơn đã đọc hết sách quân sự được Thịnh Lai và Tử Quỳnh lưu giữ trong trại Bạch Tùng. Nhưng hiềm nỗi, Thái Sơn bẩm sinh yếu đuối mà không rõ là bệnh gì, khí lực không đủ để sống sót. Mặc dù Thần y Hoàng Tế Thiên dày công chữa trị nhưng không có tác dụng. Mỗi một năm qua đi, mạng sống của Thái Sơn lại càng như ngàn cân treo sợi tóc. Hai năm gần đây, bệnh tình nặng hơn, đứa trẻ thường xuyên chìm trong cơn mê sảng, không rõ còn có thể kéo dài đến khi nào. Đứa trẻ càng xuất sắc thì người lớn nhìn vào lại càng thấy đau lòng. Điểu Tùng và Phi Thiên thấy Thịnh Lai ngập ngừng, bèn hiểu chuyện, không nói thêm nữa mà lảng sang chuyện khác.
Điểu Tùng quay sang hỏi Phi Thiên:
-Phi Thiên, thời gian qua có sự lạ gì không?
Phi Thiên cao hứng khua tay, vẻ mặt trở nên rạng rỡ:
-Gần đây, đệ thấy Dã quốc và Long tộc cùng nhau truy tìm một người nào đó. Đệ nghe ngóng được đó là hậu kiếp của nữ thần Thanh Nguyệt. Truyền thuyết kể lại rằng nữ thần Thanh Nguyệt là người giữ toàn bộ ký ức của thiên hạ. Nàng ta mất tích hơn hai trăm năm nay, không dấu vết. Cách đây hai năm, nữ thần Thanh Nguyệt dường như tái xuất. Năm đó, vào độ tháng bảy, mặt trăng rực vàng sáng chói khắp tứ phía. Chắc hai huynh còn nhớ thiên tượng này?
Thịnh Lai gật gù:
-Ta có nhớ! Chẳng qua chỉ là dị tượng. Truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, sao Dã quốc và Long tộc lại tới mức mù quáng như thế! – Thịnh Lai phì cười.
Điểu Tùng trầm ngâm:
-Không chỉ Long tộc và Dã quốc mà ngay cả Điểu tộc cũng thế. Điểu vương sai người truy tìm nữ thần khắp nơi. Tất cả những đứa trẻ được sinh ra cách đây hai năm đều bị bắt về Điểu kinh, sung vào làm nữ tì để theo dõi. Ngay cả con gái của Chinh nam tướng quân Điểu Thiên Hoàng cũng bị bắt về cung, đích thân Điểu vương ngày ngày giám sát.
Phi Thiên nhếch mép cười khẩy:
-Điểu Thiên Hoàng… cái tên cố chấp ấy… Uổng cho kẻ học rộng tài cao lại khom lưng uốn gối trung thành với Điểu vương. Kẻ như hắn, nếu về với nghĩa quân Bạch Tùng mới thực là hợp lẽ. Vừa rồi, ta cùng Hoàng Tế Thiên đến thành Long Kim của hắn, hắn kênh kiệu đuổi chúng ta đi, thật chẳng ra làm sao!
Điểu Tùng mỉm cười:
-Trước khi đi, Hoàng Tế Thiên đã can đệ không nên thuyết phục hắn nhưng đệ có nghe đâu. Hắn là em trai Điểu vương nhưng trớ trêu thế nào lại cùng có thể năng lượng phượng hoàng như Điểu vương. Ngôi báu đáng lẽ được trao cho hắn, hắn lại nhất quyết không nhận, tự đẩy mình vào thế khó. Hắn, nếu có bất cứ động thái nào bất ổn thì Điểu vương sẽ giết con gái hắn trước rồi đến hắn sau. Đệ đường đường là nhị hoàng tử của Long tộc lại ngang nhiên muốn kết giao với hắn. Hắn mà chấp nhận gặp đệ lúc ấy thì khác nào dồn con gái và bản thân vào tử địa.
Phi Thiên gật gù:
-Ra vậy… Những kẻ có thể phượng hoàng ở Điểu tộc thật chẳng vui vẻ gì!
Thịnh Lai tiếp lời:
-Phu nhân ta là người có thể phượng hoàng, cũng hiểu được cái sự bạc mệnh ấy, nên vứt bỏ đi thể chim làm người bình thường cũng có nuối tiếc gì đâu.
Điểu Tùng trách tiếp:
-Đệ bình thường hành sự cẩn mật, sao lại vì một Điểu Thiên Hoàng mà liều mạng như vậy? Ta chỉ e rằng chúng ta không nên thường xuyên gặp nhau nữa. Trong Điểu tộc, kẻ có khả năng giám sát mọi động tĩnh trong lãnh thổ, hơn cả Trấn Tây phủ của ta, chỉ duy nhất Điểu Thiên Hoàng mà thôi…
Long Phi Thiên ngửa cổ nhìn lên dòng nước trắng phau ào ào đổ dưới ánh trăng trắng bạc trong màn đêm nhung lóng lánh mà không nói gì thêm. Thịnh Lai và Điểu Tùng nhìn nhau, họ nhận ra rằng Phi Thiên đang trùng tru nfg tâm sự. Phi Thiên thở dài rồi hạ giọng nói:
-Phụ vương của đệ sức ngày càng yếu, đang muốn giao lại ngai vị. Phụ vương ra lệnh, trong hai người đệ và vương huynh của mình, ai là người giết được Điểu Thiên Hoàng thì sẽ được giao ngôi báu. Vương huynh của đệ vừa tham vọng, vừa dũng mãnh, lại có tài tiên tri, huynh ấy nhất định sẽ không buông tha cho Điểu Thiên Hoàng. Đệ là muốn đến thuyết phục hắn, để hắn tránh cho mình cái họa sát thân ấy…
-Đệ hành sự quá lỗ mãng rồi … – Điểu Tùng lắc đầu – Điểu Thiên Hoàng là ai chứ? Dũng mãnh, tài trí nhưng cao ngạo, hắn có thể vì sợ vương huynh của đệ mà theo chúng ta sao? Kẻ như hắn, có chết cũng không thay đổi nguyên tắc sống của mình. Chỉ e là hắn bám theo đệ đến rừng Bạch Tùng thì thực nguy lắm!
Điểu Tùng nói dứt lời thì cả ba chìm trong im lặng. Họ uống rượu một cách lặng lẽ. Ai cũng đuổi theo suy nghĩ riêng nhưng suy nghĩ nào cũng hỗn loạn.
Bỗng nhiên, bốn bề vang lên tiếng đàn trầm mặc. Từng thanh âm vang lên đều chứa nội công thâm hậu như trấn áp ba vị tướng quân, có điều, sự trấn áp này vô cùng dễ chịu. Tiếng đàn như đưa ba vị vào một cõi mộng mơ hồ. Tiếng hát của một nam nhân vọng lại giữa bốn bề vách đá va đập:
“Bóng trăng vằng vặc giữa trời
Những lời nguyện ước muôn đời chẳng phai…
Phượng hoàng ơi! Phượng Hoàng ơi!
Mau dậy thôi, dậy đi thôi!
Chập chờn bướm lượn trên đồi
Nằm nghe hờ hững tiếng đời dần trôi…
Này chốn bồng lai
Này tiên cảnh
Này suối nỉ non
Này bướm dập dềnh
Ngủ vùi chôn hết tâm tình
Sống đời nhàn hạ sao lòng buồn tênh
Nhìn kìa biển rộng
Nhìn kìa mây xanh
Nhìn vào đôi mắt long lanh
Ai đem giăng sáng giãi thành lệ tuôn?…”
Khúc ca đưa hồn người bay bổng đeo đuổi theo những giấc mơ yên bình nhất. Đó là nơi Long Phi Thiên được nằm lên phiến đá ven suối cùng tình nhân của mình quấn quít in dấu trên nền rêu ẩm ướt. Đó là nơi Thịnh Lai được cùng với Tử Quỳnh và hai đứa con của mình dong thuyền ngoài biển khơi nơi ánh trăng lóng lánh vỡ trên mặt sóng. Đó là nơi Điểu Tùng được quay mặt vào vách đá để được tĩnh lặng là chính mình, tĩnh lặng đồng nhất mình với vầng nguyệt cô độc.
Điểu Tùng chợt bừng tỉnh:
– “Phượng Hoàng Ca”! Điểu Thiên Hoàng đó, không thể ở đây lâu được nữa rồi!
Tiếng nhạc vẫn tiếp tục xoáy sâu vào tâm trí của ba vị tướng quân. Ba người liền ngồi xuống và vận nội công, không để tiếng nhạc của Điểu Thiên Hoàng làm tiêu tan chí khí của mình như vậy được.
Điểu Thiên Hoàng bay từ trên thác nước xuống, sau lưng chàng là hào quang nước màu trắng ngà của trăng lẫn hơi sương đêm. Vừa bay, chàng vừa gẩy khúc “Phượng Hoàng Ca” với vẻ ung dung tự tại khác thường. Chiếc hoàng bào của chàng phất phơ trong gió, thật đúng là một vị thần tiên xuất thế.
– Ba vị đêm hôm khuya khoắt, vượt trùng trùng bao lớp quân sĩ canh giữ biên giới, khó khăn lắm mới gặp được nhau, có lý nào lại vì tại hạ mà bỏ đi!
Điểu Thiên Hoàng ngưng đàn, hạ xuống cạnh Điểu Tùng, hít một hơi dài:
– Chà… rượu được ướp trong rừng Bạch Tùng, vừa thanh vừa lạnh. Đây là thứ rượu nuôi dưỡng thi hứng, thiết nghĩ ba vị đây thân là đại tướng quân, còn thích thú loại rượu này, cho thấy không hợp với chuyện chinh chiến chút nào.
Điểu Tùng đưa tay mời Thiên Hoàng:
– Vậy chẳng hay tướng quân có nhã hứng với loại rượu thi hứng này chăng?
Điểu Tùng nhìn thẳng vào mắt Điểu Thiên Hoàng. Con người này sắc mặt thường không lộ cảm xúc, nhưng trước lời mời của Điểu Tùng không khỏi có chút ngần ngại.
Chúc Thịnh Lai hào sảng bước lên rót rượu lên chén đưa cho Thiên Hoàng:
– Cảnh thế này, tình thế này, nhạc khúc thì mê đắm dường ấy, có lẽ nào tướng quân lại từ chối tấm lòng của chúng ta.
Long Phi Thiên dường như không quan tâm đến sự có mặt của Điểu Thiên Hoàng, vẫn say sưa ngắm ánh trăng và uống từng hớp trăng nơi đáy rượu.
Điểu Thiên Hoàng trầm giọng xuống:
-Các vị nghĩ rằng những việc mình làm có thể qua được mắt Điểu vương ư? Từ lâu Điểu vương đã sai ta đặc biệt theo dõi Trấn Tây tướng quân rồi!
Thịnh Lai toan vung gươm xông lên nhưng Điểu Tùng cản lại. Long Phi Thiên bấy giờ mới lên tiếng:
-Vậy còn chờ gì nữa mà chưa bắt bọn ta?
Điểu Thiên Hoàng chắp tay, hơi cúi người trước Phi Thiên:
-Thiên Hoàng ta xin cảm tạ Long nhị vương tử đã đoái thương, muốn cứu ta khỏi họa sát thân, nhưng sinh tử có số. Nếu số đã tận chẳng ai thoát được. Ta lại là kẻ không muốn mang nợ ai, đặc biệt là kẻ địch của mình, thế nên Long nhị vương tử không cần quá bận tâm đến ta làm gì.
Phi Thiên bực tức, phủi tay quay ra bên ngoài. Chàng ngước mặt nhìn lên vầng trăng nhưng thực ra là muốn phóng tầm mắt bao quát xem Điểu Thiên Hoàng có giấu mai phục đâu đó hay không.
Điểu Thiên Hoàng lại quay về phía Điểu Tùng và Chúc Thịnh Lai nói tiếp:
-Điểu Vương sớm đã biết mưu đồ của các vị, nhưng ngài vẫn để các vị thoải mái tung hoành ở rừng Bạch Tùng ấy là vì lo lắng sức mạnh của Dã quốc, muốn mượn lực của các vị để kìm hãm Dã quốc. Nhưng móc nối với Long tộc, ngang nhiên chiêu mộ hiền tài thì Điểu vương tuyệt đối không thể chấp nhận!
Điểu Tùng khoát tay ngăn không cho Thiên Hoàng nói tiếp:
– Vậy tướng quân có uống cùng ta chén rượu này hay không?
Thiên Hoàng cười khẩy, không quan tâm đến câu nói nhiều ẩn ý của Điểu Tùng. Chén rượu mời ấy rõ ràng là đưa ra lựa chọn cho chàng: Hoặc chàng cùng hội cùng thuyền với họ, hoặc là tử chiến nơi đây.
-Điểu vương đã có một thỏa thuận với Dã quốc, nếu Điểu tộc giao nộp Chúc Thịnh Lai và gia quyến thì Dã quốc tuyệt đối sẽ không xâm phạm Điểu tộc. Thứ cho ta không thể uống chén rượu này!
Long Phi Thiên cười nhạt:
– Muốn bắt thì bắt, muốn giết thì giết…
Thiên Hoàng ngồi xuống phiến đá gần đó, đặt tay lên phím đàn, ung dung so dây:
– Ta sẽ chơi một bản nhạc, nếu ba vị có thể chạy thoát khỏi tiếng đàn của ta thì ta sẽ buông tha, coi như ta đi chuyến này vô dụng, sẽ bị Điểu vương trách phạt. Ngược lại, nếu khi ta gẩy xong bản nhạc, ai trong ba vị vẫn bị mê đắm trong mộng mị thì đó là do số phận của người ấy không tốt, lúc đó, ta cũng không thể buông tay được nữa.
Tiếng nhạc lại vang lên đầy ma mị, chát chúa như tiếng vó ngựa ngoài sa trường. Lúc này, mỗi dây đàn đều thẫm máu. Khí máu tràn lan trên dòng thác, đổ ra khắp núi rừng. Hơi máu bốc lên mờ đục cả ánh trăng. Tiếng đàn của Thiên Hoàng kích động thú tính bên trong ba vị tướng quân.
Điểu Tùng tung người lên cao, biến thành con đại bàng trắng như tuyết, lượn một vòng trên bầu trời. Sải cánh của đại bàng trắng rộng ra đến đâu thì khí máu tan ra đến đó. Tiếng Điểu Tùng vọng giữa không trung:
– Thịnh Lai, Phi Thiên, hai đệ mau đi theo sải cánh của ta, tiếng nhạc của Thiên Hoàng sẽ không thể xâm phạm được…
Chúc Thịnh Lai hóa thành một con sói trắng, chạy ngay dưới sải cánh của Điểu Tùng. Còn Phi Thiên, chàng ngồi xuống đối diện với Thiên Hoàng:
– Hai huynh hãy đi đi! Đệ không tin là không chế ngự được tiếng đàn!
Điểu Tùng và Thịnh Lai biết tính tình Phi Thiên cố chấp, nhưng cũng là người biến cách bảo toàn mạng sống nên không níu kéo thêm nữa. Càng níu kéo thì càng nguy hiểm, thậm chí cả ba người có thể bị bắt.
Phi Thiên tĩnh thần lại. Tiếng đàn vẫn xoáy sâu vào ngực chàng khiến trái tim như muốn nổ tung. Chàng nghe thấy rõ tiếng đập của trái tim chàng còn lấn át cả tiếng đàn. Chàng nghe thấy cả tiếng mạch máu rần rật chảy và những tế bào va đập vào nhau tí tách.
Thịnh Lai chạy theo vệt cánh của Điểu Tùng ra được khỏi trường âm nhạc của Thiên Hoàng. Điểu Tùng cho rằng đã đến điểm an toàn, liền nói lời từ biệt với Thịnh Lai rồi hướng về phía phủ Trấn Tây bay thẳng. Nhưng có một điều Điểu Tùng không biết đó là tiếng nhạc của Thiên Hoàng luôn tạo ám ảnh với những người vẫn còn nuôi tham vọng. Điểu Tùng sở dĩ bình tâm vượt qua được là do từ lâu chàng đã chán ngán mọi sự, chỉ muốn một mình cô độc trên ngọn cô sơn nào đó nhìn dòng đời trôi qua. Ngược lại, Thịnh Lai vẫn còn chất chứa nhiều tham vọng lắm. Dù đã đi ra khỏi trường âm nhạc nhưng tiếng nhạc vẫn day dứt bên trong tâm trí của Thịnh Lai, thậm chí càng lúc càng rõ mồn một.
Thịnh Lai gầm lên một tiếng vang động núi rừng, lao đi như một con dã thú bị ánh trăng đẫm máu kích động. Sự tỉnh táo và sáng suốt ngoài chiến trận của chàng biến đi đâu mất, giờ chỉ còn một con sói trắng lạc lối giữa rừng sâu.
Một tiếng tù và vang lên. Từ trên cành cao của mỗi cây tùng nhảy xuống một tên thích khách mặc giáp sắt đen, tay cầm chiếc lưới bằng xích, chụp lên Chúc Thịnh Lai. Cơn điên cuồng bị trói trong xích lưới khiến con sói Chúc Thịnh Lai vùng vẫy, xích cứa vào ứa máu, mùi máu lại càng khiến tiếng hú trở nên man rợ.
Điểu Thiên Hoàng đã sắp gẩy xong khúc nhạc. Long Phi Thiên một tay ôm ngực, một tay nắm chắc kiếm đang lảo đảo chống cự. Điểu Thiên Hoàng nét mặt vẫn bình thản, không quan tâm đến xung quanh, cứ như thể như tâm của chàng phẳng lặng tựa hồ nước yên bình. Điều này hoàn toàn trái ngược với thứ âm nhạc mà chàng đang chơi.
Long Phi Thiên không thể chịu đựng được thêm nữa, nếu cứ để Thiên Hoàng chơi xong bản nhạc thì chàng cũng kiệt sức. Còn nếu bây giờ buông xuôi thì thú tính của chàng sẽ trỗi dậy, sẽ mất đi hoàn toàn nhân tính, không còn phân biệt được không thời gian, rất dễ rơi vào bẫy của Thiên Hoàng. Long Phi Thiên gượng hết sức vung thanh kiếm, lao vút về phía Thiên Hoàng. Nhưng kình lực phát ra từ từng phím đàn quá mạnh, Phi Thiên bị bật ngược trở lại. Vừa hay Thiên Hoàng cũng đã gẩy xong bản đàn.
– Ham muốn lớn nhất của ngươi hóa ra không phải là thiên hạ! Ngươi chỉ có một ham muốn ái tình, nhưng nó vô vọng. Chiếm cả thiên hạ chưa chắc là chiếm được trái tim của đàn bà , mà chiếm được trái tim của họ rồi không chắc đã chiếm được tâm trí của họ.
Phi Thiên phẫn nộ múa gươm xông vào Thiên Hoàng:
– Đó không phải là việc của ngươi!
Đường gươm đầy sát khí, những mong muốn đoạt mạng Thiên Hoàng. Thiên Hoàng chỉ né tránh chứ tuyệt nhiên không đánh lại. Tiếng tù và lại rúc lên. Thiên Hoàng và Phi Thiên biến sắc, lùi về hai phía gườm gườm nhau.
– Nếu chúng ta còn đánh nhau tiếp thì Dã Quốc sẽ tấn công đến đây…
Phi Thiên hậm hực, không nói không rằng, hóa thân thành con rồng đỏ, tung người theo thác nước rồi lẩn vào dòng nước thẳm.
Thiêng Hoàng từ trên cao nhìn xuống dưới chân núi. Quân của Dã Quốc đang đổ tới từ hai hướng khác nhau. Thiên Hoàng tự nhủ:
– Nếu ta giao đấu với chúng thì ắt là sẽ bị bại lộ hành tung. Ta phải mau về thành Vũ Cầm, kẻo Long Phi Thiên mà cấp báo với Long tộc, Long tộc cho người tấn công thành lúc ta không có ở đó thì nguy to.
Nghĩ đoạn, Thiên Hoàng tung người lên không trung, biến thành con chim phượng hoàng khắp mình đen tuyền, chỉ riêng đuôi là lấp lánh ánh vàng. Thiên Hoàng bay lẩn vào một quầng mây đen nên Dã Quốc không thể nào phát hiện ra. Ở dưới, tiếng tù và vẫn rúc lên, chắc chắn chúng đang truy đuổi Long Phi Thiên.
Hà Thủy Nguyên
Đọc các chương của Long Điểu truyện tại đây: https://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/