Sái Thương cưỡi trên một con linh cẩu to gấp đôi những con trong đàn. Ban đầu, nó tiên phong chạy trước bầy, sau đó dần chậm lại, không vội vã cũng không lững thững. Thỉnh thoảng nó lại rên lên một tiếng không rõ là cười hay khóc với âm lượng rền rền khắp chiến trận.
Sái Thương quắc mắt nhìn lên trời. Bầu trời xám xịt làm nổi bật lên cánh chim trắng lóng lánh bạc như ánh tuyết của Điểu Tùng. Điểu Tùng dưới dạng con đại bàng khổng lồ chao liệng trên những tầng mây đang cố sà xuống thấp đen kịt. Từ đôi cánh đại bàng, những tia điện phóng ra xoèn xoẹt. Sấm nổ đì đùng, át cả tiếng cười man rợ của bầy linh cẩu.
Những tia sét mỗi lúc một dài. Uỳnh! Một tia giáng xuống con linh cẩu chạy ngay gần Sái Thương. Nó bốc ngùn ngụt thành một đuốc lửa xanh quằn quại rồi đông lại thành một khối băng. Sái Thương nhếch mép cười nhạo:
– Uy lực đấy, nhưng không hiệu quả. Trấn Tây tướng quân tốt nhất cứ nên nấp sau tường thành là hơn.
Một tia sét khác ngay lập tức giáng xuống với cường độ manh hơn. Tia sét này nhằm thẳng vào đấu Sái Thương. Con linh cẩu do Sái Thương cưỡi chồm lên, hất nàng ta khỏi lưng, lĩnh trọn cú sấm sét của Điểu Tùng. Sái Thương bị lực hất mạnh nhưng vẫn kịp tung người nhảy lên lưng con linh cẩu khác. Hai chân giẫm trên lưng linh cẩu, nàng ta giương cánh cung hướng về phía Điểu Tùng lập tức phản đòn, bắn một mũi tên lên trời cao những mong nặng thì tiêu diệt tận gốc, nhẹ cũng khiến Điểu Tùng gãy cánh. Nhưng Điểu Tùng là ai chứ? Chàng là một trong bốn vị tướng trấn thủ biên giới của Điểu tộc với sức mạnh vô song. Chàng chao nhẹ đôi cánh rồi bay lên cao vút, xa hẳn so với tầm bay thông thường. Mũi tên xuyên thẳng vào tầng mây mất hút rồi cắm phập xuống đất.
Đàn linh cẩu lao đến gần chân tường thành gặp phải thuốc nổ ném từ trên tường xuống, chết như ngả rạ. Thuốc nổ này đều do Điểu Âu chế lúc ngày thường nghịch ngợm. Điểu Tùng thường mắng thằng bé là phá hoại nhưng trong thâm tâm chàng biết con trai mình có thiên tài chế thuốc nổ bẩm sinh. Tiếng nổ rền vang không kém tiếng sấm. Mùi thịt linh cẩu cháy khét lựng. Tiếng nổ khiến Sái Thương và đàn linh cẩu điên tiết. Chúng lùi bước lại nhưng gầm gừ.
Sái Thương lại nhanh tay giương cung, bắn mũi tên về phía phòng điều khiển trên tường thành. Mũi tên rít gió phát ra quầng khí hắc ám. Trên tường thành, Chúc Thần Cơ nhanh mắt, kéo Điểu Âu, Chúc Thái Sơn và Điểu Thiên Phụng núp xuống. Mũi tên của Sái Thương phá vỡ lớp bảo vệ phòng điều khiển rồi rỉ ra một chất độc có thể ăn mòn được lớp đồng.
Thần Cơ nói nhanh:
– Mau rời khỏi đây, chỗ này không an toàn nữa đâu.
Thái Sơn lắc đầu:
– Không được, em phải ở lại để khởi động máy…
Điểu Âu cứng giọng dù mắt vẫn liếc nhìn mũi tên của Sái Thương một cách e dè:
– Thần Cơ, chúng ta cùng lao xuống, chỉ là mấy con linh cẩu thôi mà!
Thần Cơ e dè:
– Liệu tôi có dẫm phải thuốc nổ của cậu không?
Điểu Âu trề môi:
– Nhát vậy, không sợ địch mà lại sợ đạp phải thuốc nổ của tôi. Lần trước chúng ta chẳng phải đã đánh bại bầy bướm đêm của Dã vương à… Lần này chỉ là lính của Dã vương thôi, sợ gì chứ.
Thiên Phụng nhăn mặt:
– Đừng nói nhảm nữa. Tốt nhất là ở yên trên này. Không phải lo đâu, Hoàng Tế Thiên dẫn quân ra nghinh chiến rồi.
Quân đội Điểu tộc duyệt binh theo hàng, đang tiến nhanh về phía bầy linh cẩu. Hoàng Tế Thiên dẫn đầu, phất cờ hiệu lệnh. Cả đội quân chĩa mũi giáo nhọn hoắt về phía trước. Bầy linh cẩu hung hãn xông vào đội quân. Chúng chồm người lên không rồi lao xuống, nhằm trúng cổ của những người lính mà đánh. Có người bị linh cẩu cắn trúng cổ, cũng có người xuyên lủng bụng lủng đầu kẻ địch. Máu phọt ra thành từng tia bắn lên tung toé. Thế nhưng, đội hình do Tế Thiên chỉ huy không hề suy chuyển mà linh cẩu cũng vẫn bất chấp xông lên.
Điểu Tùng và Sái Thương giao tranh ác liệt. Những tia sét giáng xuống đều bị Sái Thương chống đỡ còn Sái Thương cũng không sao đánh trúng được Điểu Tùng. Cứ thế, trận chiến đã trôi qua ba ngày liên tiếp.
Cho đến ngày thứ tư, quân lính thành Trấn Tây đã thấm mệt mà linh cẩu cũng đuối sức vì đói lả. Giữa lúc ấy, bỗng bốn bề vang lên tiếng hát vưa lẩn khuất vừa mê hoặc. Một mùi thơm nồng ùa theo cơn gió lướt đến. Đám mây đen trên trời tản ra.Tiếng đàn, tiếng lục lạc cũng chen vào giữa tiếng kêu man rợ của bầy linh cẩu.
Sái Thương lầm bầm:
– Ả điếm…
Tế Thiên cùng lúc cũng hét lên ra lệnh:
– Là Hoa nương nương, đừng để ả mê hoặc!
Nhưng quân lính của Điểu tộc đâu có căn cơ vững thế. Mùi hương có thuốc mê, điệu nhạc thì ru ngủ làm ai ai cũng . Đi từ trong màn sương, hàng ngàn mĩ nữ khoả thân cưỡi ngựa tiến về phía tường thành, uốn éo khiêu gợi. Quân Điểu tộc toàn trai tráng vào độ dục tính hừng hực, làm sao chịu nổi sự kích thích ấy, tất thảy đều như ngây như dại, mặc cho linh cẩu xông vào cắn xé nát cổ họng.
Tiếng nhạc dâm đãng của Hoa nương nương cũng khiến Điểu Tùng phải chao đảo cánh chim. Chàng phải cố bay lên cao để tránh sự ảnh hưởng của mùi hương và điệu nhạc.
Tế Thiên thấy tình trạng như vậy, chỉ có thể thoắt ẩn thoắt hiện né tránh những con linh cẩu đang cố xông vào chàng để xé cổ. Nhưng né ngược né xuôi, chẳng mấy chốc lại thành chạm mặt Sái Thương. Sái Thương rút gươm ra khỏi bao, toan chém Tế Thiên, không ngờ Tế Thiên ngửa mặt cười ha hả. Sái Thương lấy làm lạ, ngưng tay giữa lưng chừng:
– Ngươi cười gì?
– Ta cười mãn nguyện. Trận này ta thua rồi, nhưng ta thà chết trong tay một nữ anh hùng chứ không thể chết vì điệu nhạc dâm đãng của lũ điếm.
Sái Thương cười nhạt:
– Chết nào cũng là chết cả thôi…
Tế Thiên lờ đờ như bị say mùi hương của Hoa nương nương, miệng lảm nhảm:
– Lợi hại… thật lợi hại… Gái đẹp thường lợi hại… Điểu tộc đến bị diệt vong trong tay Hoa nương nương mất thôi…
Sái Thương gầm lên:
– Ả điếm im đi…
Sái Thương bực tức quay người về phía đoàn mỹ nữ, giương cung bắn một lúc mấy mũi tên vào đám người trần truồng. Đám mỹ nữ nháo nhác rú lên sợ hãi, điệu nhạc bị lệch điệu.
Sái Thương tung người bay theo mũi tên vung gươm chỉ thẳng vào phía một mỹ nữ khoả thân lẫn trong bầy mỹ nữ. Quả thực, nếu không biết mặt trước thì không ai có thể phân biệt được đâu là Hoa nương nương giữa một bầy trần như nhộng.
Sái Thương gằn giọng:
– Đây là trận chiến của ta… Cút!
Hoa nương nương giọng ngọt ngào:
– Tiểu muội, ta là vì Dã quốc… Không có trận chiến nào của muội cả, chỉ có Dã quốc đang chiến đấu chống lại lũ Điểu tộc ma quỷ và man rợ mà thôi. Không có điệu hát của ta, muội làm sao chống lại ma thuật của chúng.
Hoa nương nương ngẩng đầu lên nhìn Điểu Tùng đang bay lượn trên cao, vẫy tay mỉm cười. Cánh chim của chàng liền sa dần xuống không thể kiểm soát.
– Muội có thấy mọi việc có thể giải quyết nhanh chóng nếu chúng ta không hùng hùng hổ hổ không? Như muội ấy, còn non trẻ lắm, chỉ biết chiến thôi chứ chưa biết thắng.
Lời nói của Hoa nương nương nhẹ như gió thoảng nhưng khiến máu nóng của Sái Thương bốc ngùn ngụt. Sái Thương nhổ một bãi nước bọt vào mặt Hoa nương nương, quát gọn lỏn:
– Cút!
Hoa nương nương cầm tay Sái Thương ngọt nhạt:
– Em đừng giận… Công lao của chúng ta đều được Dã vương ghi nhận cả thôi. Đừng để miệng lưỡi giảo hoạt của lũ Điểu tộc làm chia rẽ tình chị em của chúng ta.
Sái Thương giằng tay ra nhưng có vẻ cũng nguôi nguôi cơn giận, quay ngoắt người lại, xông về phía chiến trường. Tiếng đàn hát của Hoa nương nương lại vang lên.
Bỗng nhiên, xung quanh vang lên tiếng sói tru. Tiếng sói uy lực và lạnh buốt khiến mức độ mê hoặc của điệu nhạc giảm đáng kể. Một bầy sói từ rừng sâu phi ra dễ đến trăm con. Cưỡi trên lưng sói đầu đàn là một cậu bé tầm bảy tám tuổi, tay phất lá cờ đen thêu chữ trắng rõ hai chữ “Bạch Tùng”.
Nghe thấy tiếng sói, đàn linh cẩu cúi mình phòng thủ, chúng nhận ra lập tức kẻ địch lớn đang đến gần. Chỉ trong chốc lát bầy sói đã xông vào giữa chiến trường. Chú bé cưỡi sói đầu đàn đứng trên gò đất cao quan sát rồi cũng tru lên một tiếng như sói.
Đàn sói nghe hiệu lệnh, không lập tức xông vào cắn xé mà giơ cẳng sau lên, con nào con nấy tè một bãi. Trong chốc lát, cả chiến trường đẫm máu khai mù lên. Mùi thơm mê hoặc do bầy mỹ nữ của Hoa nương nương tiết ra bị mùi nước đái sói khắm lặm át đi.
Quân đội Điểu tộc bừng tỉnh nhận ra mình đang ở giữa cuộc chiến. Tế Thiên vội phất cờ chỉnh đốn, nhưng miệng không quên thốt lên:
– Khá lắm Vương Lâm! Cha cháu đâu?
Vương Lâm nói nhanh:
– Chú cố gắng cầm cự, cha cháu dẫn đại quân từ xa đến nên không đi nhanh được.
Đó chính là Vương Lâm, con trai Vương Minh, phó tướng của nghĩa quân rừng Bạch Tùng. Sau khi nghĩa quân rời khỏi rừng, Vương Lâm và mẹ mình vẫn ở lại khu vực này. Hằng ngày cậu bé vẫn huấn luyện đàn sói như trước đây. Khi Điểu Thiên Hoàng đi cầu cứu viện, chàng lập tức liên hệ với nghĩa quân và thông qua đàn quạ của Ô thị để phát hiệu lệnh. Mật lệnh của Vương Minh cũng nhờ quạ gửi tới cho Vương Lâm, nhờ thế mà Vương Lâm có thể nhanh chóng tiếp ứng.
Vương Lâm lại tru thêm ba tràng nữa. Những con sói đồng loạt tru theo rồi xông vào cắn xé đàn linh cẩu. Trên trời, một tia sét giáng xuống ngay giữa bầy mỹ nữ. Trận hỗn chiến lại tiếp tục.
Hà Thủy Nguyên
Đọc các chương của Long Điểu truyện tại đây: https://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/