Home Sáng tác mới Long Điểu truyện – Chương 19: Phượng Hoàng Ca

Long Điểu truyện – Chương 19: Phượng Hoàng Ca

Khúc đồng ca vang vọng, vọng sâu tới cõi lòng Dã Vương. Cõi lòng hắn cuộn lên trăm muôn ký ức của Chúc Thịnh Lai. Hắn vừa né đòn của Thiên Phụng vừa bay về phía tường thành. Thiên Phụng lập tức đuổi theo, nhưng do bị thương nên bị bỏ lại một đoạn.

Dã Vương từ hai lòng bàn tay toé ra tia lửa đen. Hắn ném hai cuộn lửa về phía Vương Minh. Dưới chân thành chỉ vang lên tiếng hét:

– Cha! Cẩn thận! – Đó là Vương Lâm. Cậu bé đã cưỡi sói trở lại chiến trường.

Hai cuộn lửa đen của Dã Vương giáng xuống, Vương Lâm đã thấy rất gần nhưng không thể nào tránh kịp, chỉ sững sờ giương mắt. Thiên Phụng vừa hay đứng chắn trước cuộn lửa, giang rộng đôi cánh hứng trọn. Lửa đen ám vào bộ lông vàng óng ánh của phượng hoàng khiến cô bé quằn quại rú lên đau đớn.

– Quả nhiên ngươi không phải Điểu Thiên Hoàng, hắn là ai chứ? Hắn không bao giờ chịu mất một cọng lông vì người khác.

Dã Vương ném dồn dập lửa đen vào chim phượng hoàng, nhưng cô bé vẫn giương cao đôi cánh. Lửa đen không nóng rực mà lạnh lẽo thấu xương, đau giống bị hàng vạn mũi kiếm róc rỉa từng thớ thịt da. Tuyết lúc này rơi càng nặng hơn, gió vun vút lướt qua tai cô bé.

“Phượng hoàng ơi

Phượng hoàng ơi

Sao nỡ ra đi trong chơi vơi”

Tiếng đàn tích tịch tình tang thong thả vọng ra từ phòng điều khiển. Tiếng đàn tuy đơn độc nhưng uy lực chấn tứ phương, có phần mãnh liệt hơn cả dàn đồng ca binh sĩ.

Bóng trăng vằng vặc giữa trời

Những lời nguyện ước muôn đời chẳng phai…

Phượng hoàng ơi! Phượng Hoàng ơi!

Mau dậy thôi, dậy đi thôi!

Chập chờn bướm lượn trên đồi

Nằm nghe hờ hững tiếng đời dần trôi…

Điệu nhạc khiến Thiên Phụng sáng rực lên dù lửa đen đã bám lấy toàn thân cô bé. Ánh sáng mỗi lúc một chói loà thành một quầng trắng xoá. Bầu trời dời đổi. Những đám mây đen tan biến, tuyết lặng.

Này chốn bồng lai

Này tiên cảnh

Này suối nỉ non

Này bướm dập dềnh

Ngủ vùi chôn hết tâm tình

Sống đời nhàn hạ sao lòng buồn tênh

Nhìn kìa biển rộng

Nhìn kìa mây xanh

Nhìn vào đôi mắt long lanh

Ai đem giăng sáng giãi thành lệ tuôn?…

Bầu trời lộ rõ đã vào giữa đêm khuya. Ánh trăng sáng vằng vặc giữa nền trời thuỷ tinh trong vắt. Ánh trăng vàng chuyển dần sang sắc xanh dịu. Thiên Phụng lắc mình bay lên cao hoà vào ánh trăng xanh, biến ảo thành một bóng hình thiếu nữ mờ mờ trong quầng sáng.

Dã Vương nhìn lên mặt trăng đã chuyển hẳn sang màu xanh, nghiến răng:

– Nữ thần Thanh Nguyệt… Điểu Thiên Hoàng, ngươi dám lừa ta!

Hắn phi thân bay lên mặt trăng, nộ khí hừng hực, toàn thân bốc lên ngọn lửa đen sì. Luồng sáng của ánh trăng xanh dịu dàng lan toả, hắn càng đến gần thì lửa càng tắt lịm. Ánh trăng xanh lướt qua gương mặt trắng bệch của hắn, trong đầu hắn vang lên đủ thứ tiếng nói của những ký ức tràn ngập yêu thương và đau đớn.

Hắn gằn giọng:

– Được lắm Điểu Thiên Hoàng! Điểu tộc của ngươi sẽ chẳng bao giờ được yên!

Dã Vương quay lưng bay ngược về phía Tây thét lên một tiếng rền rĩ:

– Rút quân!

Đại quân của Dã quốc thất thểu chạy theo sau vương chủ của chúng. Vương MInh thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn lên bầu trời, khẽ mỉm miệng cười:

– Không ngờ lại là thật… nữ thần Thanh Nguyệt…

Vương Minh ra hiệu cho quân rút lui vào trong thành. Lúc này, Điểu Thiên Hoàng mới xuất hiện. Người gảy đan hát khúc phượng hoàng ấy chính là chàng. Điểu Thiên Hoàng thở dài:

– Mong rằng chuyện ở đây, tướng quân không tiết lộ ra bên ngoài!

Vương Minh gật đầu:

– Quả là được mở rộng tầm mắt! Tướng quân bấy lâu nay lao tâm khổ tứ bảo vệ nữ thần, quả không phải chuyện dễ dàng!

Ánh trăng xanh bắt đầu nhạt dần. Mặt trăng lộ ra sắc vàng. Thiên Hoàng nhìn lên trời, chau mày hốt hoảng:

– Nguy rồi, Thiên Phụng sắp không chịu được!

Trên nền trời, màu xanh huyền ảo lịm đi. Tuyết lại bắt đầu rơi. Từ trên cao, con chim phượng hoàng cánh tả tơi máu rơi xuống. Trong nháy mắt, Vương Lâm vốn đang đứng gần đó, đã thúc sói nhảy lên cao, đỡ lấy chim phượng hoàng. Con chim hiện hình thành cô bé Điểu Thiên Phụng khắp người đầm đìa máu, đang run rẩy mê man. Vương Lâm ôm chặt cô bé, phi sói về phía tường thành.

Ôm Thiên Phụng trong vòng tay, trái tim Vương Lâm đập mạnh thổn thức. Cậu bé thấy hiện trong tâm trí của mình hình ảnh bản thân lúc đã trưởng thành, ghì chặt chặt một thiếu nữ xinh đẹp, chính là hình bóng của nữ thần mặt trăng xanh. Tất cả đều rất chân thực và hiện hữu. Trong ảo ảnh cậu thấy môi mình lướt trên môi người thiếu nữ, hôn một nụ hôn đầy đam mê và dục vọng. Hai má cậu đỏ bừng xấu hổ, chân cố thúc sói phi nhanh vào trong tường thành.

Ngay khi Vương Lâm đưa Thiên Phụng vào đến thành thì cửa thành bắt đầu hạ xuống. Vương Lâm trao trả Thiên Phụng cho cha cô bé rồi chạy đến gần cha mình. Vương Minh xoa đầu con trai:

– Làm tốt lắm, con trai! Đúng là thủ lĩnh của bầy sói.

– Bao giờ cha về với mẹ con con?

Vương Minh lắc đầu cười không nói gì. Vương Lâm “Hừ” một tiếng:

– Trong lòng cha chỉ có Chúc phu nhân và con cái của bà ta chứ đâu có mẹ con con!

Nói đoạn, cậu bé hất tay Vương Minh, nhanh như cắt nhảy lên lưng sói rồi phi ra khỏi tường thành. Vương Minh toan gọi lại thì Thiên Hoàng ngăn:

– Không sao! Cậu bé bản lĩnh hơn người… Sau này ắt có duyên nợ với con gái ta.

Lúc này, Chúc Thái Sơn mới xuất hiện. Cậu bé nhìn Thiên Phụng khắp thân đẫm máu, không thể kìm nổi nước mắt rơi ra từ khoé mắt:

– Quận chúa… quận chúa…

Thần Cơ và Điểu Âu cũng dắt tay nhau chạy đến. Thiên Hoàng thấy Thần Cơ liền bảo:

– Cháu đi cùng ta, giúp ta chăm sóc cho Thiên Phụng.

Thần Cơ nhăn mặt khó chịu. Cô bé ghét nhất là có người sao bảo mình. Nhưng nghĩ lại thì dù sao Thiên Phụng cũng cứu biết bao mạng người trong thành Trấn Tây nên Thần Cơ đanh dồn cơn tức xuống, lon ton đi theo Điểu Thiên Hoàng.

Thành Trấn Tây lại trở lại yên bình. Điểu Tùng được Hoàng Tế Thiên đưa về phủ Trấn Tây theo con đường địa đạo trong hang ngầm. Vết thương của chàng đã được chữa lành. Vết thương của Thiên Phụng cũng đã khỏi, nhưng cô bé vẫn mê man bất tỉnh nhân sự Trong cơn mơ, cô bé lẩm bẳm những điều xa lạ chẳng ai còn nhớ rõ. Tế Thiên lần đầu cầm vào tay cô bé để bắt bệnh thì ngay lập tức bị cuốn vào một đoạn ảo ảnh đứt nối về một thế giới sụp đổ. Tế Thiên giật mình rụt tay lại với ánh mắt lo lắng:t

– Những ảo giác này…

Thiên Hoàng đứng bên cạnh tiếp lời:

– Đó ko phải là ảo giác, đó là ký ức. Đó là năng lực của nữ thần Thanh Nguyệt. Thế giới chúng ta đang sống đây mới chính là ảo giác. Nhưng có cách nào khác đâu ngoài việc tranh đấu để chọn cho mình một ảo giác tốt đẹp hơn. Khi nào những bí mật của nữ thần được hé lộ thì chúng ta sẽ thoát khỏi đây!

Tế Thiên im lặng. Những điều Thiên Hoàng nói quá mơ hồ, sao có thể tin cho được! Chàng chợt nghĩ: “Dã Vương muốn săn lùng để giết chết nữ thần bằng được, chẳng lẽ vì lý do này…”

– Thiên Phụng sở dĩ bị mê man vì không thể thoát khỏi tâm cảnh của ký ức. Bình thường con bé ngủ rất nhiều, sở dĩ cũng là do vậy! – Thiên Hoàng nói tiếp – Tế Thiên, ta muốn ngươi tìm cách ức chế não bộ của con bé, để những ký ức không phát tiết bất ngờ. Nó sẽ không nhớ gì về chiến công hôm nay của nó, không nhớ rằng nó là nữ thần, không nhớ ký ức của nhiều kiếp trước. Nó sẽ chỉ nhớ thân phận Điểu Thiên Phụng, quận chúa Điểu tộc của mình mà thôi.

Tế Thiên e dè:

– Việc đó không khó… nhưng… ta e làm vậy khó lường được hậu quả!

Thiên Hoàng cười lớn:

– Ngươi sai rồi! Hậu quả gì cũng không đáng sợ bằng việc để Dã Vương phát hiện ra thân phận thật của nó, truy bắt nó và giết nó giữa bàn dân thiên hạ để thị uy.

Tế Thiên ngập ngừng nhưng cũng đã đồng ý:

– Ta cần một người có luồng năng lượng lớn, thuần khiết để tác động vào não của quận chúa. Năng lượng của ta đã quá tạp do phải thử nhiều phương pháp khác nhau. Vương Minh thì không đủ mạnh. Cả hai vị tướng quân các ngài đều bị thương nặng. Bây giờ thực sự là…

– Còn có cháu! – Thần Cơ đẩy cửa đột ngột bước vào – Cháu đủ mạnh. Cháu cũng muốn nhân dịp này hết nợ với tướng quân đây… Cháu không muốn nợ Điểu tộc.

Hà Thủy Nguyên

Đọc các chương của Long Điểu truyện tại đây: https://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/

Long Điểu truyện – Chương 3: Dứt bỏ tình riêng

Chúc Thịnh Lai được đưa về rừng Bạch Tùng. Sương mù bủa vây quanh doanh trại. Nghĩa quân đứng thành hàng cúi đầu mặc niệm. Đàn sói tru lên từng hồi tang thương. Tử Quỳnh phu nhân và phó tướng Vương Minh quỳ trước thi thể của vị anh hùng. Thần Cơ vừa quỳ vừa ôm Thái Sơn đang thở hổn hển trong tay. Biến động tâm lý quá lớn và khí lạnh của núi rừng khiến Thái Sơn bệnh tình tái phát, tay chân

Long Điểu truyện – Chương 13: Ổ bướm

Tế Thiên lững thững đi vào một khu phố đèn hoa chăng rực rỡ. Nơi đây là điểm sáng sặc sỡ nhất của thành Trấn Tây xa xôi ngoài biên ải. Tiếng cười đùa chen tiếng nhạc, xiêm y phất phơ hường phấn. Tế Thiên không mấy xa lạ với chốn này. Chàng thành danh được cũng nhờ thuở trước hay qua lại khu ổ điếm. Những bệnh nhân thường xuyên với khoản trả hậu hĩnh cho chàng chính là những cô gái điếm ở

Long Điểu truyện- Chương 16: Nữ tướng linh cẩu

Sái Thương cưỡi trên một con linh cẩu to gấp đôi những con trong đàn. Ban đầu, nó tiên phong chạy trước bầy, sau đó dần chậm lại, không vội vã cũng không lững thững. Thỉnh thoảng nó lại rên lên một tiếng không rõ là cười hay khóc với âm lượng rền rền khắp chiến trận. Sái Thương quắc mắt nhìn lên trời. Bầu trời xám xịt làm nổi bật lên cánh chim trắng lóng lánh bạc như ánh tuyết của Điểu Tùng. Điểu

LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 15: KHÍ ĐỘC

Lời khẳng định của Thiên Hoàng giống như một câu đố bất khả giải đáp đối với Điểu Tùng và Hoàng Tế Thiên. Địch lớn đang ở trước mặt, vậy mà một thành Trấn Tây phải đơn độc chống lại, không, nói chính xác là chỉ có mấy người bọn họ đơn độc đương đầu. Quân lính trong thành có đấy, nhưng xuất quân lúc này chẳng khác nào xua quân lính đi chết một cách vô ích. Đã có danh là tướng tài thì

Long Điểu truyện – Chương 7: Phượng hoàng lửa

Thiên Hoàng và Minh Hoàng im lặng như hai pho núi trước giờ phun trào nham thạch. Một suy nghĩ thoáng qua đầu Thiên Hoàng: “Như vậy Minh Hoàng không phải kẻ bắt cóc Thiên Phụng… Không lẽ là hắn! Kẻ giả mạo bấy lâu nay… Nhưng bắt cóc con bé thì cũng không có lợi gì cho hắn! Trừ phi hắn biết…” Minh Hoàng nhún vai đứng dậy, bước chậm rãi trong phòng, rồi đứng gần cửa sổ, mắt lơ đãng nhìn vào màn