Home Sáng tác mới Tiểu thuyết Long Điểu truyện – Chương 2: Sói hú rừng Bạch Tùng

Long Điểu truyện – Chương 2: Sói hú rừng Bạch Tùng

Lúc này là độ vào thu, rừng Bạch Tùng mờ hơi sương bao phủ. Tuy tuyết không rơi nhưng một lớp mù trắng như giải lụa nhẹ tang bủa vây. Lấp ló trong màn sương là những cây tùng vươn thẳng đứng. Màu xanh của tùng vẫn mơn mởn trước lạnh giá dù đang dần vào độ úa tàn.

Ẩn dưới lớp lớp mây mù ấy là quân đoàn bất bại của nghĩa quân Bạch Tùng. Họ đang đốt lửa nướng thịt voi rừng. Con voi vừa săn được trên lãnh thổ Dã quốc, bị xẻ ra thành từng tảng thịt to, tươi rói sắc máu. Chúng  được tẩm rượu ngon để át đi vị hôi tanh. Đầu bếp đang xếp chúng thành một dẫy dài để từng đội quân lính có thể tự nướng trên lò lửa của mình. Rượu  cũng được bầy từng vò, từng vò xếp hàng đều tăm tắp. Từng tốp lính đứng nghiêm chỉnh dõi về chính giữa màn trướng.

Phó tướng Vương Minh tay cầm bát rượu, nâng lên, nhìn khắp ba quân:

-Rượu ngon, thịt tươi, một đời tung hoành không phải quỳ chân mỏi gối chính là cuộc đời thống khoái nhất, phải không các anh em!

Toàn bộ nghĩa quân reo hò ầm ĩ, nhưng vẫn không suy chuyển khỏi vị trí. Vương Minh tiếp lời:

-Ta mời anh em ly rượu này!

Vương Minh nốc cạn chén rượu trên tay. Ba quân cùng trầm hùng vang tiếng ca:

“Chén rượu này

Hòa máu anh hùng

Quất roi ngựa

Bụi mờ biên tái

Chén rượu này

Cạn tim chính nghĩa

Nguyện phơi thây giữa đại ngàn

Thân xác anh hùng hư vô

Tinh thần anh hùng tuyệt đối

Cạn chén thôi

Cạn chén thôi…”

Cùng lúc, cả ngàn quân sĩ dốc cạn chén rượu vào đáy họng. Tiếng lửa cháy bập bùng, gỗ nổ lách tách. Hơi sương thấm lạnh da thịt hòa với hương nồng của rượu và mùi thơm của thịt, tạo thành một dư vị hoàn hảo có thể khích lệ lòng người. Vương Minh đưa mắt nhìn một lượt ba quân, gật đầu cười rồi lui vào trong.

Chàng đi đến lều của Tử Quỳnh phu nhân. Lúc này, phu nhân đang ru hai đứa trẻ ngủ. Tiếng ru của nàng  thủ thỉ, nhẹ nhàng, thỉnh thoảng xen vào tiếng ho của Thái Sơn – đứa con bệnh tật đáng thương mà Chúc Thị Lai và nàng vẫn luôn lo lắng. Vương Minh bình yên đứng chắp tay sau lưng, nhìn lên màn sương mờ ảo. Tiếng ru ấy khiến lòng chàng dịu lại, mọi lo toan và mệt mỏi dường như tan biến. Chàng khe khẽ mỉm cười, rồi thoáng buồn, rồi lại lắc đầu cười.

Tiếng ru đã dừng. Tử Quỳnh phu nhân  vén cửa lều bước ra:

-Đêm đã khuya, tướng quân không về chăm sóc phu nhân, còn đến tìm ta có chuyện gì?

Vương Minh thoáng bối rối rồi lấy lại bình tĩnh, hỏi:

-Ta muốn gặp Chúc huynh bàn chút chuyện, nhưng đi khắp trại cũng không thể tìm được huynh ấy!

Tử Quỳnh mỉm cười nhẹ nhàng:

-Thịnh Lai đến điểm hẹn với đại ca của ta và Long Phi Thiên. Họ lâu ngày không gặp, ắt hẳn là có một trận say sưa điên đảo rồi.

Nghe đến đây Vương Minh biến sắc. Vương Minh thốt lên:

-Nguy rồi!

Tử Quỳnh ngạc nhiên:

-Sao thế?

-Chiều nay, quân thám thính cho ta biết có một bóng đen, có lẽ là hình chim lượn vòng trên Tụ Linh Phong. Ta còn chưa kịp báo lại với Thịnh Lai huynh. E rằng… lành ít dữ nhiều.

Tử Quỳnh nghe xong thất sắc, toan chạy đi tìm phu quân. Vương Minh ngăn lại:

Sức khỏe Thái Sơn không tốt, Hoàng Tế Thiên lại không có ở đây. Phu nhân để ta tới Tụ Linh Phong xem xét. Cai quản doanh trại, mong phu nhân đảm nhiệm thay ta.

Nói đoạn, Vương Minh lắc người, biến thành con sói đen khổng lồ, chạy về phía Tụ Linh phong. Chàng hú một tràng dài, một đàn sói chục con chạy theo chàng.

Tử Quỳnh bối rối đứng chôn chân trên mặt đất, lòng lo trăm mối. Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay nàng, lắc lắc:

-Mẹ, cha gặp chuyện gì sao?

Tử Quỳnh giật mình, Thái Sơn ăn mặc mỏng mảnh đang đứng ngoài lều cùng nàng. Môi thằng bé nhợt nhạt vì lạnh. Tử Quỳnh bế thốc Thái Sơn vào, mắng con:

-Con thật không biết nghe lời! Không được nghe trộm chuyện người lớn, không được giả vờ ngủ, không được ra khỏi lều khi không được phép, nghe chưa?

Thái Sơn chẳng quan tâm đến lời Tử Quỳnh, chỉ tiếp tục nói:

-Con có nghe cha dặn, nếu cha gặp chuyện gì, toàn bộ nghĩa quân phải rút lui lên phía Bắc.

Tử Quỳnh nghe Thái Sơn nói mới giật mình nhớ ra lời Chúc Thịnh Lai dặn nàng và Vương Minh. Nhưng nàng không muốn tin rằng có việc gì xấu có thể xảy ra với chàng. Lời con trẻ cứa sâu vào nỗi sợ của nàng. Nàng sợ chẳng may Thịnh Lai bị bắt thì nàng biết phải làm sao. Nhưng nếu quả thực có chuyện xấu xảy ra với Thịnh Lai mà nàng lại không thể thu xếp ổn thỏa cho nghĩa quân, để cơ đồ của chàng tan tành vì thói đàn bà của mình thì nàng lại không thể chấp nhận được bản thân.Nghĩ vậy, nàng khẽ lay Thần Cơ dậy:

-Con gái, con trông em Thái Sơn nhé, đừng để em chạy lung tung. Mẹ có việc cần làm!

Thần Cơ mơ mơ màng màng, chửa tỉnh cơn ngủ ngon, chỉ đáp gọn lỏn:

-Vâng ạ!

Tử Quỳnh bước nhanh khỏi lều. Thần Cơ đổ gục xuống giường ngủ say sưa tiếp. Thái Sơn nhìn chị, nhăn mặt, trèo lên giường, kéo Thần Cơ dậy:

-Chị, dậy đi…

-Chuyện gì… – Thần Cơ vẫn đang ngái ngủ – Dậy đi, cha gặp chuyện rồi…

Nghe đến đây, Thần Cơ dụi mắt, tỉnh hẳn:

-Tại sao? Như thế nào? Sao em biết?

-Em nghe thấy chú Vương Minh nói với mẹ rằng cha có thể bị phục kích. Em nhớ có lần cha dặn mẹ và chú Vương Minh rằng nếu cha gặp chuyện gì thì phải mau chóng đưa nghĩa quân lên phương Bắc. Em nhắc lại chuyện ấy với mẹ thì mẹ suy nghĩ một hồi rồi chạy đi. Điều đấy cho thấy quả thực cha gặp chuyện xấu rồi.

Thần Cơ lập tức chồm dậy, lấy áo ấm mặc cho Thái Sơn rồi mặc cho mình. Cô bé nói gọn lỏn:

-Chúng ta đi tìm cha!

Thái Sơn gật đầu. Thần Cơ nắm tay em trai chạy ra khỏi lều, lời mẹ dặn trong lúc cô bé mơ mơ màng màng đã bay đâu mất.

Quân lính đang thu xếp doanh trại bận rộn tấp nập, không ai để ý đến hai đứa trẻ đang lén lén lút lút ra khỏi doanh trại. Hai đứa chui qua bờ rào rồi chạy vào rừng tùng.

Đột ngột, một thanh đoản kiếm chìa ra trước mặt :

-Hai ngươi đi đâu ! – Một giọng trẻ con vang lên.

Đứa trẻ con này Thần Cơ và Thái Sơn đều biết. Đó là, con trai của Vương Minh. Chú bé này trạc tuổi Thần Cơ, nhưng thân hình gầy, rắn rỏi, cao hơn hẳn Thần Cơ nửa cái đầu. Thần Cơ trừng mắt :

-Tránh ra !

Chú bé vẫn tiếp tục dí mũi kiếm về phía Thần Cơ :

-Cha ta dặn, tự ý rời khỏi doanh trại, giết không tha !

Thái Sơn nhìn chú bé từ đầu đến chân rồi nói :

-Chẳng phải ngươi cũng đang ở bên ngoài doanh trại đó sao ?

Chú bé lúng túng, chân di di trên đất. Thái Sơn tiếp lời :

-Nếu muốn tìm cha ngươi, chúng ta có thể đi với nhau ! Chẳng phải cha ngươi đang tìm cha ta sao !

Chú bé bĩu môi :

-Kẻ yếu đuối như ngươi thì làm được gì mà cũng đòi đi theo.

Thái Sơn đáp :

-So với kẻ giặc thì dù ngươi có khỏe hơn ta cũng chẳng so được với chúng. Nên khỏe hay yếu bây giờ có quan trọng không ?

Thần Cơ sốt ruột kêu lên :

-Kệ hắn đi ! Thái Sơn, chúng ta đi !

Chú bé đút kiếm vào vỏ, lầm bầm :

-Chạy bộ như các ngươi thì biết bao giờ mới đến chứ !

Đoạn, thằng bé ngửa cổ hú lên một tràng dài. Một toán sói năm con chạy đến. Năm con sói phủ phục dưới chân chú bé. Chú bé trèo lên lưng một con sói rồi chỉ một con khác, bảo :

-Hai ngươi leo lên lưng sói đi !

Thần Cơ nhìn Thái Sơn hỏi ý, Thái Sơn gật đầu. Hai đứa trèo lên lưng sói, theo Vương Lâm hướng về đỉnh Tụ Linh Phong.

Ra khỏi rừng Bạch Tùng, ba đứa trẻ vẫn nấp trong các lùm cây. Trên đường mòn, những đội quân của Dã Quốc mặc giáp đen đang phi ngựa. Tiếng tù và rúc lên từng hồi. Trăng lúc mờ lúc tỏ vì những đám mây đen thoắt ẩn thoắt hiện di chuyển trên bầu trời. Ba đứa nín thở, bám chặt vào cổ sói. Những con sói chạy nhẹ nhàng trên mặt đất. Đàn sói theo dấu quân lính Dã Quốc, chạy về phía Tây cách không xa Tụ Linh Phong.

Các toán quân của Dã Quốc tụ về một khu đất trống. Thịnh Lai đang bị trói ngay chính giữa bãi đất trống trên một cái cọc sắt. Quấn quanh Thịnh Lai là một mớ xích sắt. Một tên mặc giáp trụ đen tuyền đi đi lại lại quanh chàng, gằn giọng cười :

-Một lát nữa thôi, Dã vương sẽ tới… ngươi, kẻ gây rối bấy lâu nay sẽ trở thành vật hiến tế cho thái bình thịnh trị của Dã quốc ta…

Thịnh Lai mắt sáng quắc như con sói bị rơi vào bẫy của bầy linh cẩu. Chàng ngửa mặt cười ha hả :

– Sống có gì đáng để mà vui, chết có gì đáng để mà buồn!

Cả binh đoàn Dã quốc xôn xao tức tối, chửi bới ầm ĩ. Chúng nhao nhao ném đá lên người Thịnh Lai. Những viên đá có góc nhọn khiến chàng chảy máu ròng ròng. Cảnh vật xung quanh nhòa đi trước con mắt của chàng. Tiếng ồn ào chửi bới chen giữa tiếng tiếng cười hể hả đắc ý … tất cả cũng chìm dần vào một cõi vô thanh. Một thuở ngang dọc tung hoành của vị anh hùng dám đập vỡ mọi xiềng xích để tìm kiếm tự do, giờ đây đành ngậm ngùi vì chưa thỏa chí bình sinh.

Đột ngột, một luồng khí tím đen áp xuống bãi đất trống. Đám đông quân lính im bặt. Chúng quỳ xuống :

-Dã vương thiên thu vạn đại !

Ba đứa trẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khoảng không. Không có ai tới cả, chỉ có luồng khí tím sẫm. Chẳng lẽ đám lính khi chỉ bái kiến luồng khí ? Từ luồng khí vọng ra tiếng nói :

-Hắn là kẻ chính khí đường đường, sinh lực của hắn rất tốt cho Dã quốc ta… Hahahaha…hahaha…hahahaha…

Một tràng cười man rợ vang lên. Từng nhịp cười lại bật ra một con bướm, chỉ trong chốc lát đã hình thành nên một đàn bướm đen xỉn màu. Cánh bướm bay rợp cả khu đất trống. Đàn bướm bu kín quanh người Thịnh Lai. Chúng hút lấy hút để những vệt máu tứa ra do đá cào rách da gây nên. Tràng cười man rợ vẫn vang lên điên đảo.

Ba đứa trẻ mắt đã nhòe lệ từ lúc nào. Thần Cơ toan mấy lần xông ra nhưng Thái Sơn cản cô bé lại. Chú bé con của Vương Minh gạt nước mắt, thì thầm :

-Đừng ra ! Về căn bản các ngươi không đủ khả năng !

Thái Sơn gật đầu, nước mắt dàn dụa. Vương Minh thì thầm tiếp :

-Ta vừa thấy cha ta nấp ở phía bên kia…

Chú bé hất hàm về phía bụi cây đối diện. Vương Minh quả nhiên đang núp trong tán cây, vẻ mặt không giấu được sự kinh hãi trước đàn bướm đen. Loại bướm đen này Vương Minh chỉ được nghe kể lại trong truyền thuyết, không ngờ chúng có thật và đang bị sử dụng bởi Dã vương. Đây là loài bướm chuyên hút máu và sinh lực. Những ai bị chúng quây, rất nhanh sẽ bị hút cạn máu và toàn bộ sinh lực. Sau đó, người nuôi chúng sẽ hấp thụ năng lượng ấy bằng cách nuốt chửng chúng. Vương Minh vốn định liều chết xông lên cứu Thịnh Lai nhưng khi thấy đàn bướm đen thì tuyệt đối không thể liều mạng. Công lực của Vương Minh vốn không cao, không thể địch lại đàn bướm ma quái. Giờ đây chàng chỉ có thể đợi để đưa xác minh chủ về chôn cất và sắp xếp nghĩa quân rút lui về phía bắc đúng như lời căn dặn của Thịnh Lai.

Thịnh Lai bị cả ngàn con bướm rúc rỉa trên cơ thể, đau đớn vô cùng. Chàng cảm thấy sự sống cứ thế trôi tuột khỏi chàng. Chàng cắn răng, cố không nghĩ về nỗi đau thêm nữa. Chàng tĩnh tâm lai, tập trung lắng nghe tiếng trái tim mình. Tiếng trái tim vẫn đập dù ngày càng yếu đi. Chàng nhớ đến những ngày cưỡi ngựa đạp tuyết trên Đại Sơn. Chàng nhớ hương thơm trên da thịt Tử Quỳnh. Chàng nhớ hai đứa trẻ tuyệt vời đã đến với cuộc đời chàng.

Thu lại sức tàn, chàng cất lên tiếng hát :

“Chén rượu này

Hòa máu anh hùng

Quất roi ngựa

Bụi mờ biên tái

Chén rượu này

Cạn tim chính nghĩa

Nguyện phơi thây giữa đại ngàn

Thân xác anh hùng hư vô

Tinh thần anh hùng tuyệt đối

Cạn chén thôi

Cạn chén thôi…”

Đàn bướm con nào con nấy đã hút no căng. Thịnh Lai gục đầu không còn hơi thở. Đàn bướm đập cánh bay về phía Tây. Tên bặc giáp trụ đen ban nãy đứng cạnh Thịnh Lai thét lên :

-Mau ! Về lại Dã Đô chúng ta sẽ được nuốt bướm đen gia tăng công lực. Nếu không nhanh chân, lũ hèn hạ ở nhà sẽ được hưởng hết đó !

Thế là cả quân đoàn rầm rập chạy đi, bụi bay mù mịt. Chỉ trong một lát, chúng đã đi sạch, để lại mình Chúc Thịnh Lai giữa khoảng đất trống. Máu chàng đã cạn, sinh lực không còn.

Thần Cơ và Thái Sơn nhảy khỏi lưng sói, chạy ra đến ôm chân Thịnh Lai òa khóc. Bao nhiêu nín nhịn, tức tưởi bấy giờ đều tuôn trào không thể kìm nén. Chú bé kia chạy theo, đứng bên cạnh. Vương Minh phi thân ra, kinh ngạc nhìn ba đứa trẻ. Ba đứa đã ở đây từ khi nào mà chàng không hay không biết. Chàng rút kiếm chặt đứt mớ xích cuốn quanh Thịnh Lai. Thịnh Lai đổ gục xuống. Chàng đỡ lấy minh chủ của mình. Thái Sơn và Thần Cơ nhao lên, ôm chặt thân thể Thịnh Lai khóc.

Mắt Thịnh Lai vẫn còn lim dim, môi chàng mấp máy :

– Thân xác.. anh hùng hư… vô. Tinh thần … anh hùng… tuyệt đối ! …Đừng… khóc…

Thịnh Lai nấc lên một tiếng rồi ngừng thở hoàn toàn. Vương Minh ôm lấy hai đứa trẻ, để mặc con trai mình đứng trơ trọi. Thái Sơn gạt nước mắt, nghiến răng :

-Cha… con sẽ thay cha… tiêu diệt Dã vương…

Vừa nói xong, đứa bé ngất lịm đi, chẳng còn biết gì nữa cả. Vương Minh hốt hoảng, cầm tay Thái Sơn lên bắt mạch. Mạch đập rất yếu. Vương Minh sẵng giọng ra lệnh :

-Lâm ! Con đưa công tử về trại gặp Tử Quỳnh phu nhân. Cha và tiểu thư sẽ đưa minh chủ về…

Vương Minh nhìn thân xác Thịnh Lai nằm trong vòng tay của Thần Cơ mà lòng đau như cắt. Chỉ vì một tin tức báo muộn cho minh chủ, chàng đã hại minh chủ. Chỉ vì công pháp của chàng không ra làm sao mà minh chủ phải bỏ mạng. Vương Minh nuốt nước mắt vào bên trong, chàng tự hứa với lòng mình rằng chàng nguyện sẽ dành cả đời để bảo vệ Tử Quỳnh phu nhân và hai đứa trẻ dòng máu nhà họ Chúc.

Khắp bốn bề tiếng sói tru xé rách màn đêm, vừa ghê rợn, vừa não lòng, thành một bản đưa tang hùng tráng. Đàn sói đã biết tin về sự ra đi của sói đầu đàn.

Hà Thủy Nguyên

Đọc các chương của Long Điểu truyện tại đây: https://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/

 

 

Long Điểu truyện – Chương 18: Dã Vương

Một mình Thiên Phụng trong thể năng lượng phượng hoàng chao lượn giữa bầu trời, vừa để phả lửa đốt cháy kẻ địch, vừa tránh mũi tên và khí độc của binh đoàn bất tử. Những linh hồn thoát ra khỏi vỏ áo giáp tụ lại thành một khối mây xám xịt. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng con phượng hoàng mà Thiên Phụng biến hoá lại rất lớn, ngang ngửa với Điểu Thiên Hoàng, nên đám người Dã Quốc không thể ngờ được rằng

Long Điểu truyện – Chương mở: Đất thiêng

Lịch sử không ghi lại câu chuyện này, thần thoại không người kể lại, thế nhưng những gì đã xảy ra sẽ không thể bị xóa. Nhân loại có thể quên, nhưng có những nỗi đau không thể phai mờ, có những giây phút thống khoái không thể tan biến. Bởi thế, thời đại này, câu chuyện này vẫn cần ai đó kể lại. Kẻ không biết có thể coi đó là huyễn mộng. Người biết sẽ nhận ra mình giữa trùng trùng kiếp kiếp.

Long Điểu truyện – Chương 7: Phượng hoàng lửa

Thiên Hoàng và Minh Hoàng im lặng như hai pho núi trước giờ phun trào nham thạch. Một suy nghĩ thoáng qua đầu Thiên Hoàng: “Như vậy Minh Hoàng không phải kẻ bắt cóc Thiên Phụng… Không lẽ là hắn! Kẻ giả mạo bấy lâu nay… Nhưng bắt cóc con bé thì cũng không có lợi gì cho hắn! Trừ phi hắn biết…” Minh Hoàng nhún vai đứng dậy, bước chậm rãi trong phòng, rồi đứng gần cửa sổ, mắt lơ đãng nhìn vào màn

Bí mật Long Thành – Chương 1: Đứa trẻ cô độc

Tôi sinh ra trong một gia đình quái gở. Về căn bản, tôi thích sự quái gở ấy, nhưng thỉnh thoảng tôi cứ thắc mắc tại sao gia đình tôi không như gia đình người ta. Mẹ tôi chẳng ngồi bên tôi kèm cặp, dậy tôi học như mẹ người ta. Mẹ mặc tôi thích học thì học, không học thì nghỉ. Tôi cũng kệ thôi, không bắt học là sướng rồi. Thỉnh thoảng, khi bị bà ngoại tôi ép buộc, mẹ mới ngồi hướng dẫn tôi

LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 14: BỨC TƯỜNG ĐỒNG

Thành Trấn Tây quả là khu thành trấn thủ phía Tây của Điểu tộc. Đúng như tên gọi của nó, thành men theo sườn núi phía Tây Bắc của dãy Đại Sơn, tường cao dựng đứng ngang với những gốc thông cổ thụ. Vào ngày mờ sương, đứng dưới chân thành không thể nào nhìn thấy bờ tường thành. Tường thành không được làm bằng đá mà bằng một lớp thanh đồng dày. Cửa thành luôn luôn đóng, bất kể có chiến sự hay không.