Home Sáng tác mới Nam ai tóc vương trăng

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mây
Trăng
Oán than phần phật gió mây ngàn
Mộng trần đã bén thời tiêu tán
Miệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn

Í ơi
Lòng trăng còn lả lơi
Trỗi cơn hoang dã bạo dâm đời
Mệnh người tơi tả cơn thành bại
Trắng tay hồn lặng miệng mỉm cười

Nguyêt khúc lặng thinh
Mệnh bỗng rùng mình
Phong trần gào thét
Tinh bỗng hiện hình

Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vần
Hồn hát Nam ai trông vời cổ quốc
Lênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Í a bóng ai xa
Khuất nẻo áo bay la đà tử cuộc
Ngục u hồn chấn song vừa khép
Lụi niềm đau vừa bén lửa
Khúc củi mục khói lam màu

Í ơi
Ta lại lả lơi thả tóc cuốn trăng buông
Sợi tơ tình vấn vương hồn bảo tháp
Chuông quốc tự nện tục lụy vào mây
Tóc trăng buông gỡ niềm phàm bụi rụng

Bóng phồn hoa đã lịm màu giả dối
Có nghe chăng trăng đã vén mây ngàn

Hà Thủy Nguyên

Qua sông Bạch Đằng

Trắng sóng xương anh hùng rục Chẳng qua một kiếp phù sinh Nào sân hận Nào vì nước vì dân Mờ mờ ảnh ảo mịt mùng Ai ơi hiến tế ngàn ngàn sinh mạng Cho tranh đoạt của kẻ điên Lửa nguội tắt sóng bạc đầu Ta vẫn còn xanh mái tóc Nực cười thay… Nào những kẻ tụng ca máu đổ Nào những kẻ tham luyến cơ đồ Ta thay hồn oan Dẫm lên cọc nhọn Máu ứa hồng tẩy rửa bi thương Chớp

Nguội lạnh

Tôi đã chết trước khi vào cuộc sống Lòng tro tàn phơ phất tóc vương mây Đeo mặt nạ nổi chìm cùng vai diễn Kịch khép màn, hồn chẳng chịu về tây Cố học tham cợt cười cùng nhân loại Cố si mê cho tròn cuộc ái ân Cố sân hận mà nhập tâm tuồng ảo Sợi duyên nào đứt nối Tôi và người Hợp tan Tôi đi ngược chiều luồng gió thế gian Những gương mặt lướt đi mờ bóng Nhân duyên mảnh dường

Thuyền âm nhạc nay đâu…

Ta là ta rơi khi mưaĐêm luồn đêm buồn ai xưaHẻo tứ thơ lăn thảm bụiƯớt hơi chợt lạnh mấy ai về Bóng người xưaMột người xưaLại một người xưaBước chân không tiếngLời không lờiLướt qua nhau gió rụng cành mây rung rinh đọng Thuyền âm nhạc xác xơ mùa lạc lốiUốn mình nay đà chật hẹp phàm thânTỉa đôi cánhBóng lông thẫm máuLạc phố phường trận gió bụi đòi cơn Đêm mưa suôngChẳng nghe tiếng oán hờnVọng ngàn năm sâu thẳmVực đã bịt và

Vỡ tim

Thò tay Tôi móc trái tim mình khỏi muôn muôn mảnh vỡ Gương soi Búa này búa ai đập gương rồi Mảnh mảnh tim rơi rớt văng đời Cơn đau tự bao giờ đã vắng Và vầng trăng thì lơ lửng chẳng bầu trời Dâng muôn mảnh tim này cho ai đây Chẳng qua là những lời vô nghĩa Cơn mưa đá đập vỡ tim đời Mà đời cũng vắng lặng tim Khuôn mặt tôi trong gương, mờ gương, mờ gương, mờ gương Mờ ơ

Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt rượu nhạt cà phê nhạt lời điên loạn Mùi thế gian tàn bay Tôi nồng mùi tôi thành lời Đứt Gãy Nhạt nhẽo vê lờ Mùi tôi Mùi thế gian đớn đau tích mủ Tôi đều nhận lấy riêng mình Tôi đã quá quen với nỗi đau Êm dịu xa đâu? Tôi nhận quá nhiều nỗi đau Và nào biết Đâu là nỗi đau của chính mình? Mùi tôi Mùi đêm Mùi tinh sạch thần tiên Những tên điên vô xác thịt Khát