Home Sáng tác mới Nam ai tóc vương trăng

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mây
Trăng
Oán than phần phật gió mây ngàn
Mộng trần đã bén thời tiêu tán
Miệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn

Í ơi
Lòng trăng còn lả lơi
Trỗi cơn hoang dã bạo dâm đời
Mệnh người tơi tả cơn thành bại
Trắng tay hồn lặng miệng mỉm cười

Nguyêt khúc lặng thinh
Mệnh bỗng rùng mình
Phong trần gào thét
Tinh bỗng hiện hình

Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vần
Hồn hát Nam ai trông vời cổ quốc
Lênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Í a bóng ai xa
Khuất nẻo áo bay la đà tử cuộc
Ngục u hồn chấn song vừa khép
Lụi niềm đau vừa bén lửa
Khúc củi mục khói lam màu

Í ơi
Ta lại lả lơi thả tóc cuốn trăng buông
Sợi tơ tình vấn vương hồn bảo tháp
Chuông quốc tự nện tục lụy vào mây
Tóc trăng buông gỡ niềm phàm bụi rụng

Bóng phồn hoa đã lịm màu giả dối
Có nghe chăng trăng đã vén mây ngàn

Hà Thủy Nguyên

Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao Tôi đón đầu mùa thu Bằng những người đã cũ Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh   Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng Những thiên thần lạc lối Có nghe đôi cánh đổi màu Theo cơn điên trần thế Nơi tôi đã ở rất lâu Ngước nhìn thiên đường khinh

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi Ai đang khóc Giọt lệ hình người Lăn bờ vực Hỏa ngục Hay héo khô Sa mạc nơi tận cùng thế giới Khóc cánh thiên thần rơi rụng Khóc anh hùng như bụi tàn Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai Nhịp nhịp thời gian đi lại đến   Có con người trong tôi luôn khóc Giữa hân hoan Giữa trò đùa quái đản Kẻ lữ hành lang thang Tạt ngang vũ trụ   Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man Như

Thèm ngủ và mơ mộng

Trà chớm nhạtTa thèm cơn ngủ cũẢo mộng vừa qua chẳng đọng lại cõi tâmBày biện ruột gan góc chợ nghèo chật hẹpThèm mây ngàn xao động chốn sơn lâm Hồn ta nay đã cũ rồiNhững tâm tư già nua mệt mỏiNhững hơi trà vô vọng chẳng kéo nổi thời gian Hôm nay ta lại buồn trànThế gian tròng trành câu thơ nghiêng ngảÁnh mùa thu hắt giấc mộng chẳng thành cơn Hôm nay ta cứ dỗi hờnLắng tai nghe tiếng đời đi trước ngõKéo

Nỗi buồn thẳm sâu

Khi tôi ngụ nơi nỗi buồn thẳm sâu Thế giới cựa mình bóng tối Mây đan nhau Ánh dương vụn gẫy Trăng đen Trường kỷ nơi tôi nằm Mọc lên Ngàn hoa tàn úa Cái chết cũng thẳm sâu Như tôi Không điệu nhạc nào lọt thỏm đáy tai Tất thảy lướt đi theo gió nhẹ Mất hút khoảng không Đêm giữa ban ngày Tối thẫm Tôi đã lịm vào mơ Chỉ những ngón tay còn gõ nhịp thơ Như thể Tôi không tồn tại

Cà phê chiều nguội anh hùng

Nghe tin Stan Lee qua đời Chuyện đời lướt qua Kẻ cao giong rít lên điều nhạt nhẽo Những lời vô nghĩa vãi vương Ly cà phê đã nguội Ai thương đâu buổi chiều đang cạn Ai thương đâu một kẻ ơ hờ Thèm phút giây vắng lặng Thèm im ắng Như mây   Tôi đã ngồi đây Đầu thế kỷ điêu tàn Ếch nhái đầy đường, anh hùng vắng bóng Cuồng nhân rêu rao cứu thế Tội đồ điên loạn vênh vang Ôi những