Home Sáng tác mới Nam ai tóc vương trăng

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mây
Trăng
Oán than phần phật gió mây ngàn
Mộng trần đã bén thời tiêu tán
Miệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn

Í ơi
Lòng trăng còn lả lơi
Trỗi cơn hoang dã bạo dâm đời
Mệnh người tơi tả cơn thành bại
Trắng tay hồn lặng miệng mỉm cười

Nguyêt khúc lặng thinh
Mệnh bỗng rùng mình
Phong trần gào thét
Tinh bỗng hiện hình

Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vần
Hồn hát Nam ai trông vời cổ quốc
Lênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Í a bóng ai xa
Khuất nẻo áo bay la đà tử cuộc
Ngục u hồn chấn song vừa khép
Lụi niềm đau vừa bén lửa
Khúc củi mục khói lam màu

Í ơi
Ta lại lả lơi thả tóc cuốn trăng buông
Sợi tơ tình vấn vương hồn bảo tháp
Chuông quốc tự nện tục lụy vào mây
Tóc trăng buông gỡ niềm phàm bụi rụng

Bóng phồn hoa đã lịm màu giả dối
Có nghe chăng trăng đã vén mây ngàn

Hà Thủy Nguyên

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sầu như một mùa mưa gió Trăng tàn rơi rụng đáy trần gian Khắp thân trắng rợn màu ký ức Ô, ta lạc nơi nao Miền xa quá khứ nào   Mưa rơi rơi một màu thanh nhã Ta đếm sầu dưới mái hiên xa Mặc gối ai quỳ mỏi Lời thánh nhân quốc quốc gia gia Người cùng ta chẳng đoái hoài Hứng giọt trời Ướp hương lơi Có những chiều không thế tục   Kìa tàng thư đã hoen ố tay tục

Tôi yêu cái chết

Tôi đến bên mùa xuân Nơi những cánh cửa mở tung chờ khép Những khát thèm cuộn cháy Kìa hoa Kìa hoa rực cháy Lửa tinh túy và tuyệt diệu Xuân tàn như định mệnh Cái chết tinh túy và tuyệt diệu Nơi tôi   Ép mùa xuân trong trang sách nhỏ Để mà chi? Ép tuổi trẻ câu thơ nhàn rỗi Để mà chi? Lửa thời gian đều rụi cả Chỉ mỉm cười Cười cũng để mà chi?   Có bông hoa đợi chết

Bụi

Hoa khô phai vơi thơ Trời mây bụi phủ mịt mờ Kinh thành bạc khói bơ vơ Một kẻ thờ ơ vất vưởng đếm ngày buông và buông và buông lơi lơi vạt áo Vương mảnh hồn mép đồng hoẻn chênh vênh Trao tay bán buôn Nào ai mua nỗi buồn Nào ai mua cơn vui Chỉ cặn thừa bã vụn Nhành hoa khô cũng gục hết đợi chờ Bụi kinh thành mặn Hỗn Khói lòng ai xám Loãng Tình người ai bạc Lạnh Nhạt

Mài bút đêm…

Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.Đặng Dung Vẩy chữ run đêm Vẩn mây váng trời vừa xáo động Vẫn ta đây, vẫn ta đây, ta đây In bóng tường nam một vệt dầy Nét thủy mặc phác sầu đêm nay Vắng một điệu nhạc Lặng một chòm thơ Vuốt sợi mực dài bạc bi ai Niềm đêm thăm thẳm kiếm ai mài Trăng tà đâu nhỉ, hoa chợt rụng Rũ nhàu cánh mỏng xác ai đau Này là

Nhàm chán mang tính thời đại

Tôi đã mệt Những vần thơ nhàm chán Thế gian buồn bỏ tôi lại cõi không Trời đã hết những tia vàng héo hắt Nhân loại cười có thấy mỏi miệng chăng?   Lời vụn quá Thời đại vụn Bụi mịt mù, thành phố vỡ tả tơi Mưa ướt sũng đôi chân người lạnh lẽo Nóc nhà cao Rách nát dải sương mờ   Những vần thơ câu chữ gãy làm đôi Thần bạc nhược vuốt ve cơn yếu đuối Có một bầy nhà thơ