Ngồi…

Chiếc ghế – ấy là gông cùm. Ta bị trói chặt trong khuôn khổ. Khuôn khổ ấy tạo cho ta một vị thế cao hơn mặt sàn, an toàn trong một khoảng cách với xung quanh. Ngồi trên ghế là một trạng thái đơn độc.
Khi ta cố mở rộng không gian ngồi của ta, ta như ở trong một tình thế chông chênh. Một chiếc ghế băng dài ư, tốt hơn cả là nằm nhoài ra mặc kệ sự đời. Có thể sẽ không cần phải dậy. Một tấm chiếu ư, quá thiếu an tâm, quá thấp, quá bất tiện. Ngồi trên thảm cỏ, mặt cát…bất cứ bề mặt nào tự nhiên chưa được cải tạo, một sự gắn kết mạo hiểm với vô cùng. Cảm nhận rõ rệt rằng mình đang chết dần đi, trở thành một trong số những bề mặt ấy!
Ta chọn ngồi trong chiếc ghế hữu hạn, tù túng nhưng cao vời.
Hay ta chọn ngồi ở bề mặt để thấy vô hạn?
Con người hoang mang ít dám chọn sự vô hạn. Trong hữu hạn, ta làm chủ. Trong vô hạn, ta trôi dạt không bến bờ. Trong sự vô hạn, hành động ngồi có lẽ sẽ không tồn tại.
Dù hữu hạn hay vô hạn, ngồi là một trạng thái bên kia của chuyển động. Đây không phải nghỉ, đây là sự chuyển động lặn vào bên trong.
Kẻ vọng tưởng chọn ngồi trên cao để không quá tách rời sự chuyển động của ngoại cảnh.
Kẻ lười biếng chọn một không gian ngồi rộng, mà tốt nhất là vô biên không chỗ tựa để ngắm nhìn vọng tưởng của mình tan biến.
Hà Thủy Nguyên

Ánh sáng trong lễ hội hóa trang

Chiều chủ nhật trễ nải trôi qua… Màn sương mờ giăng phố… Tôi ngồi nơi quán café trên con phố quen thuộc. Ai cũng đeo đuổi điều gì đó riêng biệt. Người với người không thực sự nói chuyện, họ chỉ phô diễn những chiếc mặt nạ của bản thân.  Hãy tưởng tượng, những chiếc mặt nạ đang nói chuyên với nhau. Không phải đêm hội hóa trang. Thôi không diễn xuất, như thể mình không tồn tại, chỉ nhận thức là tồn tại. Ta

Khổ

Khổ… Không phải là một cảm xúc, bởi cảm xúc lan tỏa rung động, cho dù là vui hay buồn, giận dữ hay an lạc. Không phải một trạng thái, bởi khi ở trong trạng thái nào đó, dù khoái lạc hay tuyệt vọng, say sưa hay lý trí, yêu hay hận… ý thức của con người hòa làm một với toàn bộ các cảm giác và vận hành toàn bộ thân thể, tạo nên một tổng thể tâm trí. Không phải một hành động,

Đêm vô định

Tự bao giờ, một bàn tay vô hình đã tài tình kết vô vàn giọt lệ thành những bông hoa. Đêm nay, một bông hoa rụng cánh xuống mặt bàn gỗ xù xì, uế tạp, xỉn màu thời gian. Đêm nay, có loài hoa rưng rưng bật khóc. Hoa được sinh ra từ nước mắt để rồi cả cuộc đời chỉ biết khóc than. Ta không nhặt những cánh hoa rơi đem liệm trong túi vải như nàng Lâm Đại Ngọc, ta lại càng không

Tự khúc cái chết

(Tôi viết cho bố ngày bố qua đời) Ngày lại ngày… ta thấy cái chết ở mọi ngóc ngách của cuộc sống… Một bản nhạc hay đi đến phần kết… Một tấn kịch hay đã khép hồi… Một vần thơ đi đến kiệt cùng cảm xúc… Cái đẹp của bông hoa bỗng úa tàn… Cái chết luôn hiện diện. Những kẻ không thể cảm nhận được sự bi thương trong từng khoảnh khắc của sự sống thì không thể hiểu được cái chết. Người ta