Home Sáng tác mới Nhảm #9: Đám đông

Nhảm #9: Đám đông

Các cá nhân chỉ tập hợp với nhau thành đám đông khi họ có một cái “tình” nào đó để “biểu”.
Tức là, đám đông bị một cái tình nào đó chi phối, thường là những cảm xúc mang tính tàn phá như đau thương hay giận dữ, và thậm chí là hí hửng.
Đừng có đi ngược chiều với đám đông, vì sẽ bị đám đông dẫm cho bẹp dí. Chỉ kẻ ngu mới vậy.
Kẻ khôn sẽ hùa vào đám đông, lợi dụng đám đông để đạt được mục đích của mình, những mục đích mà lúc thông thường họ chẳng thể đạt được.
Kẻ biết sẽ thấy rằng, dù đám đông có đang cố tỏ ra văn minh hay chính nghĩa tới mức nào, thì đám đông vẫn cứ là đám đông.
Sự thực là, đám đông không xây dựng cũng chẳng phá hoại, họ chỉ “biểu cái tình” thôi. Những kẻ đứng sau kích thích họ mới là người nắm quyền lực quyết định rằng đám đông sẽ xây dựng hay phá hoại.
Cái tình càng một chiều thì đám đông càng dễ quần tụ, nên khó khăn không phải là làm thế nào để tập hợp đám đông. Điều thực sự đáng phải suy nghĩ là sẽ dùng thứ vũ khí hủy diệt có tên “đám đông” ấy vào cái gì.
Cá nhân độc lập không cần một đám đông để “biểu cái tình” bởi vì tình với họ chỉ như gió thoảng mây trôi.
Good luck, Hongkong! Một cuộc “biểu cái tình” lên ảnh rất đẹp, nhưng đừng để trở thành thứ vũ khí hủy diệt không thể điều tiết được mức độ phá hoại.

Hà Thủy Nguyên

Nhảm(2): Thơ

Có thời, các nhà thơ sợ hãi không dám viết những vần thơ có nhịp điệu. Nỗi sợ ấy kéo dài tới tận ngày nay. Họ sợ thứ thơ nhịp điệu bởi tự sâu thẳm bên trong họ không có thứ nhịp điệu nào được cất lên. Chỉ những chuỗi dài ồn ã, lao xao, không cấu trúc. Như hỗn loạn sợ bị thiết lập trong trật tự. Họ nói hỗn loạn là thơ tự do, là thơ hậu hiện đại, là vô cấu trúc,

Nhảm #20: Nhạt nhẽo

Sau rất nhiều nỗ lực để làm mình trở nên thú vị hơn, tôi bắt đầu chuyển sang thái cực khác: Khiến mình trở nên nhạt nhẽo. Để trở nên thú vị, rất dễ. Tâm trí con người thích bị kích động, mà tôi thì vẫn là con người. Nhưng để trở nên nhạt nhẽo thì khó khăn vô cùng. Đâu dễ chấp nhận một tình trạng não không kích thích. Đâu dễ để sống trong sự lãng quên của mọi người. Đâu dễ để

Nhảm #16: Thay đổi

Con người, tự chúng ta gọi chúng ta để phân biệt với loài vật, để tự huyễn rằng mình cao quý hơn muôn loài khác. Người dân, chúng ta khiêm tốn tự gọi mình và đồng loại của mình để mong được kẻ khác chấp nhận sự sinh tồn. Không có mâu thuẫn giữa khái niệm con người và người dân, vì chỉ là những từ khác nhau để chỉ cùng một dạng đối tượng. Khi một người dân trở thành kẻ làm việc trong

Nhảm #14: Yếu đuối

Đôi khi cần phải yếu đuối, bệnh hoạn, ốm đau, để tự tách mình ra khỏi những thói quen điên rồ của thời đại. Những kẻ muốn sở hữu ta luôn cho ta cảm giác ngập tràn hạnh phúc và năng lượng để ta quên mất rằng ta đang bị cầm tù: cái lồng hoàn hảo. Bất hạnh theo các cách khác nhau và với tỉ lệ khác nhau có thể phần nào giúp chúng ta thoát khỏi cái bẫy của thời đại. Chịu đựng

Nhảm #18: Phá lồng

Tự do là thứ chưa ai từng có nhưng ai cũng thích đòi, thật kỳ lạ...lại còn đi tìm nữa chứ... Ý thức rằng mình đang không tự do quan trọng hơn tìm thấy tự do. Bất hạnh cho những ai thấy rằng mình đang tự do. Họ tự đang nhốt mình đấy. Người khác nhốt mình: ngục tù. Mình tự nhốt mình: tự do. Không ai tước bỏ tự do của ai cả, bởi vì không ai tự do. Những kẻ muốn giam hãm