Home Sáng tác mới Những bức thư dang dở

Những bức thư dang dở

Mảnh vỡ tôi vạ vật những đâu đâu
Những vướng víu của kiếp người chật hẹp
Mà thoáng chốc tôi đã đi hết kiếp
Vẫn với tay quờ quạng chẳng gặp tôi
Ở một kiếp xa xôi vụn vỡ

Tôi chạm nhẹ mảnh thư tiền kiếp
Những hồn đau cố gắn lấy phận người
Những vết thủng gỉ hoen màu ký ức
Bút đã đưa có ngưng chẳng thành lời

Có bóng hình phảng phất giữa trang thư
Khâu chặt đớn đau rớm máu mỉm cười
Đón lấy ban mai thế giới
Một thế giới đang rớm máu
Rít hận cuồng
Tôi đó ư
Của năm xưa mệt nhọc
Cố tạo dáng mình cứu rỗi được ai đâu

Tôi chạm nhẹ vào tôi
Sau bức hình vĩ đại
Để là tôi, bình thường thôi
Khép một giấc mơ dài
Và tỉnh dậy nơi đây
Nghe đời trôi
Mai này tôi có nhớ tôi

Số phận này
Có lẽ
Chỉ là nhấc tay đưa bút
Để chấm hết một bức thư
Để ký một dòng tên không cần nhớ
Gửi vô cùng
Rồi nhấp một ngụm say

Hà Thủy Nguyên

Điềm tôi

Có cơn mưa chưa tới kịp chiều nay Tôi tết vần thơ lên mây Mây vắt một nhịp trời say gió bão Và chẳng ai say rồi sao? Tôi đợi chờ cơn mưa bao chiều qua Mà thơ chẳng rụng như lá Khách lại qua mải mê la hò chi Lời lời rồi cũng bay đi Muôn dòng tuôn giọt giọt thi ca đọng Nơi vùng trời chẳng hửng đông Lời tôi rơi giữa mênh mông ồn ã Mưa không đến như tình xa Và

Thơ rơi

Đêm lạnh thờ ơ trăng mơ biên tái Ngựa nện vó hồng hoang lục lạc rung hoài Lồng lộng hải hồ Kẻ đi gối mỏi Vỗ rượu bầu ca vọng trời tây Đêm nay một cuộc say say la đà trăng gió ảo Tay bện mây níu thời gian đọng lại Tôi sợ vầng dương rực cháy Thiêu rụi một chút say này Trời tây vệt sao hằn Tôi cười vang sằng sặc Đêm trăng đã tới hồi cuồng quay Vũ điệu không loạn nhịp

Thu vô hình

Vô hình – Gió Lay ta đổ lá Lay ta rụng mưa Lay ta say xiêu thành mất nước   Vô hình – Thơ Ám người chiều tàn Ám người đêm lan Ám người mơ tan danh vỡ nghiệp   Xoáy cung đàn mưa rụng rụng Nhịp nhịp phách mây rơi Hư không âm âm Loạn lặng Bi ngưng Cung đàn vô thanh Người đi vô lộ   Vạn trạng vô thường Say vô hình thu Say vô hình thơ Ta uống rượu không đáy

Lời của lặng im

Chạm vào đám đông Lá không rụng Trăng mông lung Nụ cười quên tắt   Chạm đơn độc Độc xuôi nước chia hai Trăng vụn rồi Lá tơi bời Không lời thổn thức   Lắc rắc mưa không chạm áo Chạm một ngôi sao Đêm tà hắt bóng Hồn ma cười nhạo Ta im lìm   Tiếng đời xôn xao dội Một cái tôi, lại một cái tôi, và tôi, và tôi, và tôi… Chỉ tôi thôi Những mảnh vỡ cuộc người   Nghe gì

Giấc mưa

Gối giấc mưa trưa buồn rỉ rả Tóc mây vương vấn ướt sơn hà Vén dải mành thưa soi thế sự Bụi mờ đã tắt dưới mây mưa Hôm nay ta đã buồn chưa nhỉ? Lẽ đời đã dịu góc thành xưa Có tờ thơ cũ nhàu bên gối Những lời vơ vẩn tựa mây mờ Thế sự giờ đây không thơ nữa Có ta nằm đếm giọt mưa trưa Có hơi sấm động vằn vô vọng Có tòa thành cũ đã quên mình Tôi