Home Sáng tác mới Thơ Sám hối biển khơi

Sám hối biển khơi

(Tưởng niệm sự kiện Gạc Ma)

Những trận chiến nào đã qua
Những trận chiến nào đang tới
Tôi đang đợi ngày sám hối
Của những tên điên
Những kẻ ha ha phất cờ khởi sự
Bằng xương máu chất chồng oán hận
Không oán hận, chúng nào có nghĩa gì đâu!

Họ không quên oán hận
Nhưng đã quên mất nỗi đau
Tự cấy mình hóa thân quái vật
Gào lời giả dối quen tai
Hàng hàng mĩ từ lý tưởng
Bộ đồng phục che đậy vạn xúc tu

Tôi đã đi qua bờ biển đang cạn khô
Bóng oan hồn dật dờ sóng nước
Táp bãi cát nuốt hờn
Vô vọng với tay
Đất liền xa càng xa
Chẳng thấy bờ hạnh phúc
Gửi oán hờn theo gió
Người thân đã nguôi ngoai lòng nhớ
Chỉ những tên điên nuốt oán hận lớn lên

Nỗi đau chìm đấy biển
U uẩn đại dương
Chẳng cơn gió nào đưa đẩy
Nỗi đau, ô hô, không nuôi lớn bầy quái vật
Thế thôi!

Trong nỗi đau,
Bóng ma và bóng ma
Mỉm cười nhìn nhau
Nào hãy cất lên bản hùng ca
Màu bi tráng bạc rồi ư?
Mỉm cười xóa tan thù hận
Hùng ca đến lúc kết rồi…

Tôi đã đi qua trang lịch sử không màu
Chỉ dòng chữ và con số
Chỉ lời lời mỹ từ tuyên bố
Lịch sử không nỗi đau
Bởi giả dối ngập mồm

Mình tôi
Sám hối
Nỗi đau bay…

Hà Thủy Nguyên

Cà phê chiều nguội anh hùng

Nghe tin Stan Lee qua đời Chuyện đời lướt qua Kẻ cao giọng rít lên điều nhạt nhẽo Những lời vô nghĩa vãi vương Ly cà phê đã nguội Ai thương đâu buổi chiều đang cạn Ai thương đâu một kẻ ơ hờ Thèm phút giây vắng lặng Thèm im ắng Như mây   Tôi đã ngồi đây Đầu thế kỷ điêu tàn Ếch nhái đầy đường, anh hùng vắng bóng Cuồng nhân rêu rao cứu thế Tội đồ điên loạn vênh vang Ôi những

Bừng tỉnh

Tôi bừng tỉnh sau miên man trường dạ Gió rung trời Bom lạc giữa tầng xa Tiếng thét gào Hồn oán cõi tha ma Cơn đói quặn chút nhân tình rơi rớt Cóng…giấc sâu Lạnh mưa…hiên vỡ vỡ Giọt giọt đau Chẳng còn thấy u sầu Âm ỉ mầm cơn hận len vào mộng kiếp sau Những phận người đau đáu nguyện cầu chút bình dị đời trôi mà nào ai hồi đáp Thơ bất chợt…gào bên giường ấm êm lay lay giá buốt Lạc

Mài bút đêm…

Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.Đặng Dung Vẩy chữ run đêm Vẩn mây váng trời vừa xáo động Vẫn ta đây, vẫn ta đây, ta đây In bóng tường nam một vệt dầy Nét thủy mặc phác sầu đêm nay Vắng một điệu nhạc Lặng một chòm thơ Vuốt sợi mực dài bạc bi ai Niềm đêm thăm thẳm kiếm ai mài Trăng tà đâu nhỉ, hoa chợt rụng Rũ nhàu cánh mỏng xác ai đau Này là

Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao Tôi đón đầu mùa thu Bằng những người đã cũ Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh   Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng Những thiên thần lạc lối Có nghe đôi cánh đổi màu Theo cơn điên trần thế Nơi tôi đã ở rất lâu Ngước nhìn thiên đường khinh

Trường ca: Vị thần hiện đại

“Ta có thể ẩn mình trong vỏ hạt dẻ, nhưng vẫn là thượng đế của vũ trụ vô biên” (Trích “Hamlet” – William Shakespeare)   1- Khởi sinh cô độc   Ai đang trong này nhỉ Tinh cầu thẫm đỏ Hoả tinh ngùn ngụt lộ trình Ồ hơi máu nồng xác thịt Phàm thai rung động trời chiều Ai có nghe chăng? Xác thịt ơi Đáp lời ta Ngươi cô độc Ta cô độc nhỉ Màu tử sinh sôi sục Cho chật hẹp tinh thần