Home Sáng tác mới Thơ Sám hối biển khơi

Sám hối biển khơi

(Tưởng niệm sự kiện Gạc Ma)

Những trận chiến nào đã qua
Những trận chiến nào đang tới
Tôi đang đợi ngày sám hối
Của những tên điên
Những kẻ ha ha phất cờ khởi sự
Bằng xương máu chất chồng oán hận
Không oán hận, chúng nào có nghĩa gì đâu!

Họ không quên oán hận
Nhưng đã quên mất nỗi đau
Tự cấy mình hóa thân quái vật
Gào lời giả dối quen tai
Hàng hàng mĩ từ lý tưởng
Bộ đồng phục che đậy vạn xúc tu

Tôi đã đi qua bờ biển đang cạn khô
Bóng oan hồn dật dờ sóng nước
Táp bãi cát nuốt hờn
Vô vọng với tay
Đất liền xa càng xa
Chẳng thấy bờ hạnh phúc
Gửi oán hờn theo gió
Người thân đã nguôi ngoai lòng nhớ
Chỉ những tên điên nuốt oán hận lớn lên

Nỗi đau chìm đấy biển
U uẩn đại dương
Chẳng cơn gió nào đưa đẩy
Nỗi đau, ô hô, không nuôi lớn bầy quái vật
Thế thôi!

Trong nỗi đau,
Bóng ma và bóng ma
Mỉm cười nhìn nhau
Nào hãy cất lên bản hùng ca
Màu bi tráng bạc rồi ư?
Mỉm cười xóa tan thù hận
Hùng ca đến lúc kết rồi…

Tôi đã đi qua trang lịch sử không màu
Chỉ dòng chữ và con số
Chỉ lời lời mỹ từ tuyên bố
Lịch sử không nỗi đau
Bởi giả dối ngập mồm

Mình tôi
Sám hối
Nỗi đau bay…

Hà Thủy Nguyên

Tuyên ngôn

Một nhà thơ tuyên ngôn khi nguồn thơ đã cạn Một nhà truyền giáo tuyên ngôn khi đạo đã xa rời Một lần tôi tuyên ngôn Khi tôi không còn tôi nữa   Lời tôi nói ra có thực là tôi Những bay bổng và mộng mị kiếp người Tiếng chuông vang vang Đẩy tôi rơi đáy mộng, lại đáy mộng, tận sâu sâu thăm thẳm   Nơi tôi mộng Lúc nào cũng thế Tôi gào Những tiếng vọng, tiếng vọng, vọng...ong ong... Lời đám

Độc mộc

Khí hàn hàn Mây nước nhạt Cưỡi độc mộc Rượu suông nhàn Trập trùng u uẩn ngàn ngàn hư ảnh Ngạo nghễ cười Giang sơn điên loạn Vỗ ván thuyền ca khúc phiêu phiêu Gió xiêu xiêu Mây nước vỡ Thành cũng vỡ mà bại cũng vỡ Say cũng rượu mà tỉnh cũng rượu Mộng bá vương nghiêng ngả trận cười Khúc đồng vọng máu hòa lẫn rượu Gió ngàn thu mộng nhuốm màu điên Một thời bá vương Một thời tài tử Lướt độc

Qua sông Bạch Đằng

Trắng sóng xương anh hùng rục Chẳng qua một kiếp phù sinh Nào sân hận Nào vì nước vì dân Mờ mờ ảnh ảo mịt mùng Ai ơi hiến tế ngàn ngàn sinh mạng Cho tranh đoạt của kẻ điên Lửa nguội tắt sóng bạc đầu Ta vẫn còn xanh mái tóc Nực cười thay… Nào những kẻ tụng ca máu đổ Nào những kẻ tham luyến cơ đồ Ta thay hồn oan Dẫm lên cọc nhọn Máu ứa hồng tẩy rửa bi thương Chớp

Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao Tôi đón đầu mùa thu Bằng những người đã cũ Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh   Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng Những thiên thần lạc lối Có nghe đôi cánh đổi màu Theo cơn điên trần thế Nơi tôi đã ở rất lâu Ngước nhìn thiên đường khinh

Trường ca: Vị thần hiện đại

“Ta có thể ẩn mình trong vỏ hạt dẻ, nhưng vẫn là thượng đế của vũ trụ vô biên” (Trích “Hamlet” – William Shakespeare)   1- Khởi sinh cô độc   Ai đang trong này nhỉ Tinh cầu thẫm đỏ Hoả tinh ngùn ngụt lộ trình Ồ hơi máu nồng xác thịt Phàm thai rung động trời chiều Ai có nghe chăng? Xác thịt ơi Đáp lời ta Ngươi cô độc Ta cô độc nhỉ Màu tử sinh sôi sục Cho chật hẹp tinh thần