Say Rumi…

Tôi say một nỗi buồn trong giọt rượu
Rumi hát bên tai
Điệu xoay xoay
Ly rượu rỗng không
Vỡ
Cố đô
Đổ nát
Thời đại vàng ngả nghiêng tiếng hát
Khúc sáo thưa thoang thoảng trời chiều

Con sư tử gầm rống chân trời đại mạc
Kinh động ai đâu
Gục đầu bên bãi cát
Cửa cố đô đã rụng cánh rồi
Tôi đi qua đại lộ chẳng bao giờ tắt nắng
Chẳng giọt mưa nào đọng vũng chân tâm

Những hoan lạc dục tình
Đã bén mưa
Cũng tới hồi khô cạn
Chỉ đại mạc lòng ta
Và cơn say vô hạn

Người cao quý say ngất nơi đại mạc
Đi qua ảo ảnh
Với nỗi buồn không đau
Chỉ say ngất
Nơi đại mạc

Hà Thủy Nguyên

>> Tìm hiểu thêm về DỰ ÁN DỊCH THƠ RUMI do tôi & Book Hunter thực hiện

Dự án dịch thơ Rumi – bậc thầy sufi vĩ đại của văn minh Islam – Hà Thuỷ Nguyên (hathuynguyen.com)

Vô thực

Len tơ trời Gió nổi Và tôi cười Trăng rơi Bên hồ Ngắt chùm hoa vào hạ Rã cánh chuồn Mây tuôn Nơi thơ Động cánh chuồn Vuột mất Tứ thơ tàn nắng Cảnh sắc này vô thực Ngày rỗng trôi qua Tôi rỗng trôi qua Tế bào trống không ký ức Cũng trôi qua Định danh này vô thực Hè lọt nắng cơ mê Tôi đợi tôi qua đời Trong cõi trời vô thực Ô kìa trăng trăng trăng Chẳng gì ngoài cõi thức

HÃY ĐẾN TRÀN CUNG MÂY – OMAR KHAYYAM

(Chán quá, lôi thơ Omar Khayyam ra dịch) Hãy đến, tràn cung mây, nơi ngọn lửa xuân tươi Tấm áo choàng đông vương hận tuột rồi Hỡi chim thời gian nào tung cánh Và chim đà bay bổng trên trời Bản tiếng Anh của Edward FitzGerald: Come, fill the cup, and in the fire of spring Your winter garment of repentance fling. The bird of time has but a little way To flutter - and the bird is on the wing. Hà Thủy Nguyên dịch

TỈNH MƠ

Ta mơ lạc đến trăng lòa Cố nhân đã xa và xa Ta cô độc quá, hai tay trắng Run lạnh trời khuya khúc thiên nga   Điệu thơ ngày cũ, ai ngâm ngợi Ai vuốt tóc ta, đêm rụng đêm Trăng ơi lạnh quá, trăng trăng trắng Lặng lặng hồn thăng, ta chơi vơi Nhìn xuống cõi đời Cố nhân vắng bặt Đây từng lệ rơi Đọng Đọng Thành lời… Người ơi… Khúc thiên nga lả lơi Màn khép rồi…   Khuya tịch mịch

Buông

Ta buông một vần thơ nhè nhẹ Mây ngàn rung động nỗi yêu thương Phất phơ cây lá Nhòa hoa cỏ Đô thành vào mơ Chớp mắt Ta buông một cơn mơ Qúa khứ vẩn vơ chẳng còn chẳng mất Mờ mờ Cố nhân mưa Mây buông điểm sắc tơ vương vấn Điểm nhẹ chấm hôn mắt ai Yêu thương hiển lộ Níu chút nhớ hờ Ồ mưa trót dài Vì ai… Điệu khúc vẳng lặng Chiều buông vu vơ Lỡ một nhịp thơ Mà

Pháp thoại đêm

Sau một tuần lặn lội trong kinh điển Phật giáo, tôi đã quay về với thơ! A nan đa hỏi Ca Diếp: “Thế giới này là gì ngoài giả huyễn? Chỉ vệt mờ nơi chân trời xa Ta đang đeo đuổi điều gì? Lời Đức Phật đã phôi pha Như ráng chiều vụt tắt” “Bóng tối này chẳng tuyệt diệu sao? Nơi chẳng ai thấy ta ngoài chính bản thân ta Lời Đức Phật đã bay xa Nụ cười của ta cũng bay xa Chỉ