Say Rumi…

Tôi say một nỗi buồn trong giọt rượu
Rumi hát bên tai
Điệu xoay xoay
Ly rượu rỗng không
Vỡ
Cố đô
Đổ nát
Thời đại vàng ngả nghiêng tiếng hát
Khúc sáo thưa thoang thoảng trời chiều

Con sư tử gầm rống chân trời đại mạc
Kinh động ai đâu
Gục đầu bên bãi cát
Cửa cố đô đã rụng cánh rồi
Tôi đi qua đại lộ chẳng bao giờ tắt nắng
Chẳng giọt mưa nào đọng vũng chân tâm

Những hoan lạc dục tình
Đã bén mưa
Cũng tới hồi khô cạn
Chỉ đại mạc lòng ta
Và cơn say vô hạn

Người cao quý say ngất nơi đại mạc
Đi qua ảo ảnh
Với nỗi buồn không đau
Chỉ say ngất
Nơi đại mạc

Hà Thủy Nguyên

>> Tìm hiểu thêm về DỰ ÁN DỊCH THƠ RUMI do tôi & Book Hunter thực hiện

Dự án dịch thơ Rumi – bậc thầy sufi vĩ đại của văn minh Islam – Hà Thuỷ Nguyên (hathuynguyen.com)

Say trăng…

Lao vào những cuộc chiến giành giật, lao vào những cơn say điên rồ ngây ngất dưới ánh trăng… Rồi ta chỉ là một cơn gió vút qua cuộc đời mà lực hút của trăng có thể làm ta đổi hướng. Rừng sâu thâm u huyền bí không còn… Chỉ còn những dãy nhà mờ nhạt… nhưng ánh trăng… trăng… trăng… xé rách mảng tường… rong rêu vằn vện… máu muôn loài âm ỉ dưới nền bê tông lạnh ngắt… Cuồn cuộn… cuồn cuộn… cuồn

Pháp thoại đêm

Sau một tuần lặn lội trong kinh điển Phật giáo, tôi đã quay về với thơ! A nan đa hỏi Ca Diếp: “Thế giới này là gì ngoài giả huyễn? Chỉ vệt mờ nơi chân trời xa Ta đang đeo đuổi điều gì? Lời Đức Phật đã phôi pha Như ráng chiều vụt tắt” “Bóng tối này chẳng tuyệt diệu sao? Nơi chẳng ai thấy ta ngoài chính bản thân ta Lời Đức Phật đã bay xa Nụ cười của ta cũng bay xa Chỉ

Tôi đã đi qua giấc mơ

Tôi rã rời giông gió tàn chưa? Ly rượu hơi đã bay xa Chỉ đắng mùi dâu bể Những người xưa hứng giọt mưa này Thấy long lanh ký ức Khoảnh khắc mờ hơi hóa hư không Quanh tôi Nói nói Cười cười Khóc khóc Chơi vơi Tôi chỉ thoáng trôi qua đời Hay đời đã trôi qua tôi Một trái tim khép cửa Một vầng trăng lệ huyết ngân Cũng chìm trong khuất bóng Một vầng dương huy hoàng Cũng một mình tỏa rạng

Chiêu hồn ta

I- Có kẻ Gom góp những mảnh tàn linh hồn vãi vương giữa màn sương luân hồi chắp vá Phục dựng thời gian Gió về quần quật Bước vu vơ phố xá quỷ quái rợp trời máu vẩn mây Đi và đi và kiếm và đi và nhặt nhạnh Chút vụn quá khứ lẫn tro tàn Chút gương mặt quen đà biến dạng Này chút vàng son cũng phai màu Những câu thơ nhàu nhĩ rơi mưa Manh áo ướt còn vương máu nhỏ Ánh

Cởi mưa

Hè chưa cạn sen thu đà tới Giọt lơi lơi Xiêm áo nhuốm thơ rồi Bạc màu rực rỡ Mặc mưa Sũng mùa xúc cảm Ngơ ngơ như một vần thơ Lạc điệu Tôi vẫn manh áo cũ Con phố cứ đổi màu Muốt trắng một màu hoa không thực Rụng đầy hồ đêm Ccơn gió chẳng êm Len mùi ảo não Người đời trốn cả rồi sao Nơi căn phòng không lỗ Không cánh cửa mở Cửa đâu rồi? Tôi lang thang Đêm đổi