Home Sáng tác mới Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sầu như một mùa mưa gió

Trăng tàn rơi rụng đáy trần gian

Khắp thân trắng rợn màu ký ức

Ô, ta lạc nơi nao

Miền xa quá khứ nào

 

Mưa rơi rơi một màu thanh nhã

Ta đếm sầu dưới mái hiên xa

Mặc gối ai quỳ mỏi

Lời thánh nhân quốc quốc gia gia

Người cùng ta chẳng đoái hoài

Hứng giọt trời

Ướp hương lơi

Có những chiều không thế tục

 

Kìa tàng thư đã hoen ố tay tục khách

Bén mùi nhơ bẩn những cơn tham

Ta xé từng trang giấy

Đốt lò hương cố nhân

Mưa nay đã sạch lòng trần

Thánh nhân sao hiểu thấu

Ôm lẽ u mê lải nhải

Trói buộc đời

Ta đốt chúng thì sao?

Ngàn vạn năm sau ai nhớ ta, nhớ chúng

Nào có sao

Chẳng bằng chiều nay nép thân bên người

Cười một điệu vô tâm

Say một làn môi

Cạn một đời ân ái

 

Và mưa vẫn rơi muôn nơi

Ta ủ sầu lên tóc

Thoáng mùi hương ký ức

Níu kéo người không buông

Ôm mãi tình si thoát tục

Chịu mang tiếng “tình trường chí đoản”

Người có vì ta mà rũ bỏ thế gian

 

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta đã chết trong một ngày mưa

Mưa vương vương hồn ta

Nơi khoé mắt người ứa mưa

Người đã nhớ ta xưa

Người sẽ nhớ ta xưa

 

Ta đã đi qua muôn kiếp phồn hoa

Nắm tay người dưới mưa

Ngắm trần gian mờ mịt

Thưởng nỗi sầu nhen nhóm cõi tâm tư

Dệt tơ sầu thành tấm chăn ân ái

Ấp ôm nhau trong cơn trường mộng

Tỉnh thì sao, mà mơ tiếp thì sao

 

Mưa thôi rơi rồi ư?

Ta đợi sầu như đợi mùa mưa gió…

 

Hà Thủy Nguyên

Mưa, đọc sách

Tôi - mưa rơi vô tận Mưa bất khả đếm Tận bất khả cùng Tôi bất khả chờ kết thúc   Hà Nội mấy lần vào đông nhỉ Có nghe gió gợn quầng mây Mưa lạnh như lòng tôi Đêm sâu như mắt tôi Lá như thời gian rụng Và cốc nước chưa đầy hơi lạnh Chưa vơi một chút thảnh thơi   Vô vàn cuốn sách đợi tôi Bạn bè cũ đợi tôi Tôi cũng đợi tôi Nơi góc quán cũ mòn mưa rơi

Nằm dài…

Mệt nhoài thân ta trên đá Như dòng nước chảy mòn thời gian Phơ phất bóng ai cười nói Điều vô thanh Hát vô âm Nơi trái tim ta vô hình Ta đã chết triệu lần theo dông sông tuôn và tuôn từ khởi nguồn về biển cả Li ti giọt hồn ta vương trên lá Long lanh long lanh như nước mắt mây trời Ta ngân và ngân cho tri kỷ ngoài nhân thế Điệu phiêu diêu Hồn phiếu diễu Chỉ một vọng hữu

Còn lại gì?

Mọi ngọn lửa đều phải cháy Viên đạn bắn ra Và rơi xuống đất Còn lại gì sau tiếng nổ   Một tiếng thét vang Tiếng vọng chấn động tinh thần Còn lại gì giữa thinh không   Có rồi mất, sống rồi chết Những cái lồng thay thế cho những  cái lồng Khoảng không nơi ta bay nhảy Bất kể ngày mai Tự do ở đó   Khoảng không Nơi tiếng thét không có giới hạn Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích

Sầu đêm mưa

Ta rầu mưa chẳng thành cơn Có ai cô đơn như ta Bên ô cửa tủi hờn chết lịm Thế gian đã nhen mùa thảm bại Vị tầm thường mặn chát đầu môi Bên thềm chẳng giọt mưa rơi Mà ta ướt đầm sương tóc Ta đã mơ những mùa thanh vắng Vắng lặng này mênh mông Ta trôi tựa dòng sông In bóng Một cõi không Họ lãng quên ta Như lãng quên sầu thương Những tên hề chèo nghênh ngang chẳng màng mặt

Thèm

Thèm áng trà sương mưaThèm mơ trưa hư huyễnThèm giọt huyền trầm tịchAi vương kìa vương ai Gối đầu vọng mây xaTa mấy kiếp không nhàThèm cố hương mờ mịtVén mây mù nhớ mong Giăng giăng bụi mưa nồngTrang cổ thư hoen ướtCố sự đà lướt bóngĐà vỡ mảnh gương trong Ta thèm vệt bi aiTrên gò má lăn dàiKết vần thơ uể oảiThả linh hồn vào mây Thèm chút ta tịch mịchNáu mình giữa thị phiThèm chút mình vô lýKhóc cười khúc tình si