Đây là bản dịch bài thơ “Howl” của Allen Ginsberg – đại diện của “Beat Generation” tại Mỹ vào thập kỷ 50 của thế kỷ trước. Trong bài thơ, ông thể hiện tiếng kêu gào của một thế hệ trẻ khao khát tự do trước một thế giới suy tàn của đám đông.
Phong trào “Beat Generation” đã tạo ra đột phá ở nước Mỹ vào những năm 50,60 của thế kỷ 20, bởi nó diễn ra ngay trong lòng các trường đại học lớn như Columbia, Havard… Phong trào đã làm thay đổi các chuẩn mực học thuật của Mỹ lúc bấy giờ, đặc biệt là trong lĩnh vực triết học và văn học. Tờ New York Times cho đến năm 2006 vẫn đánh giá rằng bài thơ “Howl” của Allen Ginsberg đã làm thay đổi nước Mỹ. (Tham khảo tại đây)
Trong bài thơ, tác giả đề tặng Carl Solomon, một tác giả cùng thời với Ginsberg, một người chịu ảnh của chủ nghĩa siêu thực và Dada. Ở phần 2 của bài thơ, Allen Ginsberg có nhắc đến Moloch, đây là tên gọi một vị thần tối cao ở Bắc Phi. (Tham khảo tại đây)
Bản dịch này chưa hoàn thiện bởi ngôn ngữ thơ ca phức tạp và người dịch chưa hoàn toàn nắm hết ý của tác giả. Bởi thế người dịch xin phép được dịch xuôi ý nghĩa của bài thơ này để bạn đọc có thể dễ dàng tiếp cận hơn.
——-
Dành tặng Carl Solomon
I
Tôi đã chứng kiến những bộ não vĩ đại của thế hệ mình bị hủy hoại trong sự điên rồ, bị bỏ lại trần truồng trong loạn trí,
tự chôn vùi bản thân trên những con phố nhem nhuốc vào buổi bình minh để tìm kiếm sự cứu rỗi đầy phẫn nộ
những thiên thần cuối cùng thiêu rụi mối dây nối thiên đường cổ xưa với cỗ máy lốm đốm sao sáng trong động cơ ban đêm
những người khốn khổ và rách rưới với đôi mắt trống rỗng phì phèo điếu thuốc trong bóng tối siêu nhiên đang trôi chảy như dòng nước mát lạnh trên nóc thành phố theo điệu jazz
những người mở rộng trí não tới Thiên đường dưới sự che chở của Đấng Duy Nhất và thấy các thiên thần của Mohammed chấp chới thắp sáng trên những mái nhà
những người dạo chơi giữa vũ trụ với đôi mắt rạng rỡ với ảo tưởng bi kịch Arkansas và ánh sáng của Blake giữa các học giả thời chiến
những kẻ bị trục xuất khỏi viện hàn lâm vì sự điên rồ và rêu rao khúc du ca khiêu gợi xuyên thấu qua cửa sổ trí não,
những kẻ khỏa thân tự thu mình trong phòng trống, đốt tiền trong thùng rác và lắng nghe nỗi khủng khiếp trên tường,
những kẻ thất bại trong xã hội lề thói quay lại Laredo bằng một điếu cần sa ở New York
những kẻ nuốt lửa trong khách sạn và uống nhựa thông ở Paradie Alley, chết, hay tự thú tội hết đêm này sang đêm khác
với cơn mơ, ma túy, thức tỉnh khỏi ác mộng, rượu và tiếng gà và quả bóng lăn vô tận
những con phố tối tăm rùng rợn phủ đầy mây và ánh sáng trong tâm trí dẫn dắt đến mũi Canada và Paterson, thắp sáng thế giới Thời gian ngưng đọng
những hội trường vững chãi, những rạng đông trên nghĩa trang rậm rạp cây cối, say sưa trên mái nhà, những kẻ phê cần lái xe đi rồ chạy đua với ánh đèn điện, mặt trời, mặt trăng và cây cối rung động trong mùa đông dữ dội làm mờ tối Brooklyn, tro bụi mù tung và vị vua thắp sáng trí não
những người trói buộc mình trong chuyến tàu vô tận từ Battery tới Bronx thần thánh đã được ấn định cho đến khi những bánh xe ồn ào và lũ trẻ lôi họ xuống bằng tiếng gọi rùng mình và đập vỡ bộ não u ám bởi trí tuệ ứa ra trong ánh sáng tiêu điều ở vườn thú
những kẻ chìm vào đêm trong chiếc tàu ngầm ánh sách Bickford trôi dạt trong buổi tối bia đã nhạt ở Fugazzi cô đơn, lắng nghe tiếng tra tấn đứt quãng trên máy hát
những kẻ liên mồm bảy mươi giờ liền từ công viên đến quán bar, tới Bellevue, bảo tảng, cầu Brooklyn
một đoàn người lảm nhảm kiểu Plato nhảy xuống và quằn quại trên lửa thoát khỏi khung cửa sổ của Đế Chế đã cạn ánh trăng
cuồng loạn la hét, nôn mửa, thầm thì thực trạng,ký ức, chuyện vặt, những cú phản kháng, cú shock đối với bệnh viện, nhà tù và chiến tranh
các trí thức thổ ra toàn bộ hồi tưởng trong bảy ngày đêm với con mắt tinh tường, thịt tươi cho màn diễn Synagogue trên hè phố
những kẻ biến mất vào hư vô của cõi Thiền New Jersey bỏ lại một đường mòn trên bức bưu thiếp mơ hồ về thành phố Atlantic.
trải nghiệm ngọt ngào phương Đông, sự cấy ghép và nhức đầu của Trung Hoa với sự thoái lui trong căn phòng Newark ảm đạm
những kẻ lang thang vòng quanh lúc nửa đêm trên những đường tàu rồi băn khoăn nơi sắp đến, và nơi đã qua, bỏ mặc những trái tim không vỡ vụn
những kẻ châm thuốc lá trong toa chở súc vật nhốn nháo lăn trên tuyết xuyên qua những nông trại lẻ loi giữa đêm đen tối
những kẻ tu luyện trong tu viện Cơ Đốc Plotinus Poe St.John thực hiện phép thần giao cách cảm và chiêm nghiệm Kabbalah bởi vũ trụ khiến họ rung động từng đầu ngón chân
những kẻ một mình đi qua những con phố Idaho tìm kiếm các vị thần gia đỏ nằm trong mộng tưởng của chính mình,
những kẻ nghĩ rằng họ chỉ phá điên khi Baltimore lấp lánh trong cơn ngây ngất siêu linh
những kẻ nhảy vào chiếc limousine cùng đám người Hoa Oklahoma vì xúc động mãnh liệt cơn mưa đêm đông sáng loáng trên phố nhỏ
những kẻ uể oải đói khát và đơn độc khắp Houston tìm kiếm jazz, tình dục, cháo loãng và chạy theo đám người Tây Ban Nha tinh tế cùng đối thoại về người Mỹ và Vĩnh Cửu, một nhiệm vụ vô vọng, và lên tàu tới Phi Châu,
những kẻ biến mất trong núi lửa Mehico không để lại gì ngoài cái bóng của tấm vải thô, dung nham và tro bụi của thơ ca tứ tán trong cõi lửa Chicago,
những kẻ tái sinh ở West Coast điều tra đám FBI ria mép và đồng phục với đôi mắt mở to kiểm duyệt từng trang tờ rơi khó hiểu,
những kẻ dí thuốc lá thành lỗ trên cánh tay chống lại khói thuốc mù mịt của Chủ nghĩa tư bản
những kẻ phát tán tài liệu về Siêu Cộng Đồng tại Quảng trường Liên Bang, khóc ròng và trần truồng khi tiếng còi Los Alamos rên rỉ, rên rỉ đến phố Wall, tới tận bến phà Staten Island
những kẻ òa khóc với thân thể trắng trẻo lõa lồ run rẩy trước vận hành của các bộ xương khô
những kẻ thít cổ đám mật thám và la hét sung sướng trong xe cảnh sát không vì tội lỗi nào mà vì cơn hoang dã của chính mình trong tình ái đồng giới và say sưa ngây ngất
những kẻ quỳ gối dưới đường ngầm tru lên và bị chôn vùi dưới mái nhà lúc lắc dương vật và các bản thảo
những kẻ bị cưỡng hiếp bởi đám lái motor và la hét sung sướng
những kẻ thổi bay và cuốn theo thiên thần tối cao của con người, các thủy thủy, cái vuốt ve bởi tình yêu Atlantic và Caribean.
những kẻ lăn tròn suốt sáng tối trong khu vườn hoa hồng, bãi cỏ công viên và các nghĩa trang reo rắc tinh dịch tới những ai có thể
những kẻ cố cười nấc không ngường nhưng lại òa khóc trong đau đớn sau vách ngăn ở Nhà tắm Thổ khi thiên thần khỏa thân mái tóc vàng rộm đâm kiếm vào họ
những kẻ mất người tình cho ba con quỷ già định mệnh một con mắt kêu ca đồng tiền làm điếm một con mắt kêu la rằng chớp mắt đã bị đẩy ra khỏi tử cung và một con mắt kêu ca không có gì ngoài lỗi đít và chớp lấy sợi dây vàng trí tuệ được xe trên khung cửi
những kẻ làm tình ngây ngất và thỏa sức bên chai bia, người tình, hộp thuốc, cây nến rồi ngã xuống giường, lăn giữa sàn nhà, đại sảnh và rồi dựa trên tường hạ màn bằng cái nhìn sâu thẳm vào hậu môn và lẩn tránh giọt tinh dịch nhận thức cuối cùng
những kẻ ngọt ngào chộp lấy hàng triệu cô gái trong buổi chiều tà, và đỏ mắt lúc sáng sớm mà không sẵn sàng cho buổi bình minh ngọt ngào, những cái mông lóng lánh trần truồng dưới hồ
những kẻ bán dâm khắp Colorado trên vô số chiếc xe ăn trộm đêm, N.C, anh hùng thơ ca bí mật, chú gà trống nòi, Adonis của Denver, hân hoan tưởng nhớ vô số bài thơ về các cô gái trong khoảng trống và bữa tối ngoài hiên, trong những hàng ghế lung lay của rạp chiếu phim, trên các đỉnh núi trong hang động hay cùng với đám bồi bàn sầu thảm bên lề đường quen thuộc cô đơn nâng chiếc áo lót & cũng như độc điển bí mật trong nhà vệ sinh của các trạm xăng& ngõ hẻm trong làng.
những kẻ mờ nhạt trong các bộ phim đám đông hạ cấp, bị đảo chiều trong các giấc mơ, đột ngột tỉnh giấc tại Mahattan, và nhấc mình lên khỏi đám đông Tokay vô cảm, nỗi kinh khiếp cơn ác mộng Đại lộ số 3 & sa chân vào cảnh thất nghiệp,
những kẻ lang thang đêm này qua đêm khác trong đôi giày dẫm máu đi trên tuyết chờ đợi một cánh cửa Sông Đông để bước vào căn phòng sưởi ấm và thuốc phiện,
những kẻ tạo ra tấn bi kịch quyên sinh vĩ đại ở những căn hộ như vách đá Hudson trong thời chiến lờ mờ ánh trăng chiếu rọi & đội lên đầu chiếc vương miệng nguyệt quế trong quên lãng,
những kẻ ăn thịt cừu hầm tưởng tượng hay tiêu hóa đống cua biển vùng nước đục sống Bowery,
những kẻ sướt mướt nhìn các con phố ngập tràn mùi hành và âm nhạc tệ hại,
những kẻ ngồi trong hộp kín hít thở bóng tối dưới chân cầu, và trỗi dậy với chiếc phong cầm trên khán đài,
những kẻ ho sù sụ trên tầng 6 khu Harlem đội vòng lửa dưới bầu trời lao phổi bao bọc bởi khung kính màu cam của thần học thuyết
những kẻ cẩu thả đêm đêm rung lắc và lăn tròn các bùa chú trác tuyệt khiến mỗi buổi sáng vàng rực trở thành đoạn thơ vô nghĩa
những kẻ nấu chín bánh và món súp tim phổi chân đuôi, mơ về vương quốc rau sạch
những kẻ lao mình vào gầm xe tải thịt vì một quả trứng,
những kẻ ném đồng hồ lên mái nhà để hòa vào Vĩnh Cửu bên ngoài Thời Gian, & chuông đồng hồ đổ trong đầu họ mỗi ngày cho đến thập kỷ sau,
những kẻ ba lần cắt cổ tay thành công một cách bất thành, từ bỏ và bị ép buộc mở những kho hàng cũ kỹ nơi họ suy ngẫm về chuỗi ngày già nua và than khóc,
những người bùng cháy trong bộ cánh nỉ vô hại trên Đại lộ Madison trùm mũ thày tu thở ra câu thơ lờ đờ & tiếng huyên náo hỗn loạn của quân đoàn sắt trang phục & tiếng rú động cơ của các nàng tiên trong quảng cáo & khí ga mùi hạt cải của đám biên tập ranh ma, hay lao đi trên chuyến xe Thực Tại Tuyệt Đối,
những kẻ nhảy khỏi cầu Brooklyn bước đi trong vô định và quên lãng ngơ ngác mơ hồ trong ngõ hẻm khu phố Tầu nhốn nháo & xe cứu hỏa, không một cốc bia miễn phí,
những kẻ hát hò bên khung cửa trong tuyệt vọng, ngã khỏi cửa sổ tàu ngầm, nhảy vào Passaic bẩn thỉu, ngóc đầu dậy giữa người da đen, khóc vang khắp con phố, khiêu vũ bằng đôi chân trần với ly rượu đập tan tành chiếc máy hát bằng khúc nhạc jazz da diết tình quê của Đức những năm 1930, dốc cạn whiskey và ném lời rên rỉ vào toilet đầy máu, van nài điếc tai và tiếng còi tàu hú ầm ĩ,
những kẻ chắn ngang đường tàu trong chuyến du hành đã qua đến nhà tù cô độc hotrod-Golgotha của mỗi người để nghe vòng luân hồi như điệu jazz ở Birmingham
những kẻ lái xe dọc đất nước trong 72 giờ để tìm ra liệu tôi có một viễn cảnh hay bạn có một viễn cảnh hay ai đó có viễn cảnh thấy được Vĩnh Cửu,
những kẻ du hành tới Denver, chết ở Denver, trở lại Denver và chờ đợi giữa hư không, những kẻ quan sát Denver & lo nghĩ & một mình ở Denver rồi cuối cùng bỏ đi để hiểu về Thời Gian & giờ đây Denver thiếu vắng những người hùng của mình
những kẻ quỳ gối vô vọng trong nhà thờ cầu nguyện sự cứu rỗi linh hồn và ánh sáng và ngực đàn bà, cho đến khi linh hồn tự khai sáng trong khoảnh khắc,
những kẻ tự đập bể tâm trí tù ngục của mình chờ đợi những tên tội phạm bất khả với cái đầu vàng và sự quyến rũ của thực tại trái tim
những kẻ hát điệu Blue ngọt ngào ở Alcatraz
những kẻ bỏ cuộc tới Mexico tự gieo trồng một thói quen, hay Rocky Mount để thề thốt với Đức Phật hay Tangier với những đứa trẻ hay Nam Thái Bình Dương với chiếc đầu máy xe lửa đen ngò hay Havard với những kẻ tự yêu mình, tới Woodlawn với vòng hoa cúc hay hầm mộ,
những kẻ đòi hỏi những thử nghiệm lương tri vạch ra chiếc radio thôi miên & bị bỏ mặc trong cơn điên và bàn tay của chính mình & một bổi thẩm đoàn ném khoai tây vào mấy tay diễn giả của CCNY nói về chủ nghĩa Dada và ngay sau đó tự trình diễn bản thân mình trên bậc đá granite trong ngôi nhà điên rồ với cái đầu cạo nhẵn và tuyên ngôn hài hước về tự tử, cần phải phẫu thuật não ngay tức khắc
những kẻ được bố thí thay vì sự vô dụng cứng nhắc của thủy liệu pháp tâm thần với insulin Metrazol thứ liệu pháp bóng bàn & mất trí
những kẻ đang được bảo vệ lật ngửa chiếc bàn đánh bóng tượng trưng, chốt lại bằng trạng thái thần kinh bất động,
năm lại năm hói dần đi ngoại trừ mái tóc giả đẫm máu, và nước mắt và ngón tay, tới kẻ điên rồ ảo tưởng phá hủy các khán đài của thành phố miền Đông điên rồ,
Rockland của Bang Pilgrim và Greystone kết thành các đại sảnh, đua nhau tiếng vọng tâm hồn, rung chuyển và xoay tròn lúc nửa đêm vắng vẻ nơi mộ đá của tình yêu, giấc mơ về cuộc sống như cơn ác mộng, cơ thể biến thành đá nặng nề tựa mặt trăng,
với mẹ cuối cùng thì ******, và cuốn sách kì dị bị quăng ra khỏi cửa sổ phòng trọ, và cánh cửa cuối cùng đóng lúc 4 AM. và chiếc điện thoại ném thẳng vào tường không hồi đáp và căn phòng cuối cùng bằng giấy trống rỗng vụn thành từng mảnh, một bông hồng giấy vàng xoắn lại trên móc dây áo trong phòng, và sự huyễn ảo đó, không gì cả nhưng là một chút hi vọng tưởng tượng nhỏ nhoi – Này Carl, trong khi anh đang bất an, tôi đang bất an, và chúng ta thật sự chỉ là bán súp thịt của thời gian – và vì thế những kẻ chạy xuyên qua đường phố đóng băng bị ám ảnh bởi ánh chớp của thuật giả kim trong văn chương một thước đo khác biệt và chiếc phi cơ rung giật,
những kẻ mơ màng tạo nên vòng lặp tuần hoàn của Thời Gian & Không Gian bằng các hình ảnh cận kề, và mắc bẫy thiên sứ của tâm hồn giữa hai hình hài tưởng tưởng và nối liền các từ vựng và tạo ra danh từ và đập bể nhận thức cùng nhảy với sự kích động của Pater Omnitonens Aeterna Deus
để tái tạo cú pháp và chuẩn mực văn xuôi nhân văn nghèo nàn và chịu đựng trước khi anh vô ngôn và trí tuệ và lung lay bởi xấu hổ, chối từ thú nhận của linh hồn để xoa dịu nhịp điệu tư duy trong cái đầu vô tận và trần trụi,
kẻ điên rong chơi và thiên thần gõ nhịp thời gian, không xác định, chỉ ngay tại đây đặt xuống những gì cần phải nói đúng thời điểm sau cái chết, và lại tái sinh trong bộ trang phục nhạc jazz ma quái ở cái bóng còi vàng của ban nhạc và thổi điệu nhạc tâm trí trần trụi của người Mỹ về tình yêu cho tới điệu saxophone “eli eli lamma lamma sabacthani” rên rỉ biến thành phố thành chiếc radio cuối cùng với tuyệt đối của thơ ca về cuộc sống đang bị xẻ ra từ cơ thể của chúng và có giá trị đến cả ngàn năm sau.
II
Con nhân sư bằng xi măng và nhôm bị đập vỡ lộ ra cái sọ và ăn vội bộ não và trí tưởng tượng của chúng?
Moloch! Hãy đơn độc! Hãy văng bậy! Hãy xấu xí! Tro bụi và những đồng tiền khó với! Những đứa trẻ gào thét trên bậc thang! Những cậu bé òa khóc trong quân đội! Những người già nhỏ lệ trong công viên!
Moloch! Moloch! Ác mộng của Moloch! Moloch vô cảm! Moloch trí tuệ1 Moloch quan tòa nghiệt ngã!
Moloch nhà tù bất khả tri! Moloch nhà tù xương chéo vô hồn và Quốc hội của buồn chán! Moloch người sở hữu những tòa án! Moloch tảng đá vĩ đại của chiến tranh! Moloch những chính phủ đáng kinh khiếp!
Moloch với tâm trí thuần túy máy móc! Moloch tiền là máu! Moloch với những ngón tay như mười đạo quân! Moloch với ngực là cỗ máy ăn thịt người! Moloch với đôi tai là nấm mộ xì khói!
Moloch với đôi mắt như cả nghìn cửa sổ mù quáng! Moloch với những tòa nhà chọc trời xếp hàng dài trên phố như đấng Jehovah bất diệt!
Moloch với các nhà máy mơ mộng và hú lên trong sương! Moloch với đám khói và chiếc vương miện anten của thành phố!
Moloch với tình yêu dầu và đá bất diệt! Moloch với tâm hồn là điện tử và ngân hàng! Moloch với nạn đói là ma quỷ của thiên tài! Moloch với định mệnh là đám mây hydrogen không sức sống! Moloch với cái tên Tâm Trí!
Moloch ngồi trong cô độc! Moloch mơ về Thiên Thần! Điên rồ trong Moloch! Bần tiện trong Moloch! Vô cảm và vô nhân tính trong Moloch!
Moloch bước vào tâm hồn tôi từ sớm! Moloch ở trong những gì tôi nhận thức chứ không phải cơ thể! Moloch đe dọa tôi khỏi bản tính tự nhiên! Moloch trông chừng tôi! Hãy thức tỉnh trong Moloch! Hãy tuôn chảy ánh sáng giữa bầu trời!
Moloch! Moloch! Những căn hộ rô bốt! vùng ngoại ô vô hình! những kho di hài! những nhà tư bản mù quá! nền công nghiệp ma quái! quốc gia quỷ dữ! nhà thương điên bất khả chiến bại! chú gà trống bằng granit! quả bom vô nhân đạo!
Họ đập gẫy lưng họ và nhấc Moloch lên Thiên Đường! Vỉa hè, cây cối, radio, hàng tấn! đưa thành phố lên Thiên Đường nơi nó tồn tại và mọi nơi về chúng ta!
Viễn cảnh! sự ước chừng! ảo tưởng! kì tích! hôn mê! vứt hết xuống các dòng sông nước Mỹ!
Hãy mơ! hãy kính yêu! hãy khai sáng! hãy tôn giáo! toàn bộ cái mớ này chỉ là đống cứt đái của cảm giác!
Hãy đột phá! Hãy vượt sông! hãy đóng đinh! hãy lao vào dòng lũ! Các tầng cao! Sự hiển linh! Sự tuyệt vọng! Con thú của mười năm gào thét và tự vẫn! Tâm trí! Tình yêu mới! Thế hệ điên rồ! ngã xuống tảng đá của Thời Gian!
Tiếng cười thần thánh thật sự trên sông! Họ nhìn thấy tất cả! những đôi mắt hoang dã! tiếng la hét thần thánh! Họ từ biệt! Họ nhảy khỏi mái nhà! để đơn độc! uốn lượn! ẵm những bông hoa! Hãy lao xuống sông! hãy lao xuống phố!
III
Hỡi Carl Solomon! Tôi sẽ bên anh ở Rockland
nơi anh còn điên rồ hơn tôi
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi anh cảm thấy xa lạ
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi anh bắt chước cái bóng của mẹ tôi
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi anh bị ăn trộm mười hai cuốn nhật ký
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi anh cười nhạo sự hài hước vô hình này
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi chúng ta là những nhà văn vĩ đại bên chiếc máy chữ khủng khiếp
Tôi sẽ cùng anh ở Rocklan
nơi thân phânj của chúng ta trở nên quan trọng và được đưa lên radio
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi các giảng viên xương xẩu không còn thừa nhận đám sâu cảm giác
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi chúng ta uống trà trên ngực thiếu phụ Utica
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi anh giễu cợt thân thể của y tá và đám đàn bà hung dữ của Bronx
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi anh la hét trong chiếc áo khoác mà anh đã thua trong trận bóng bàn của âm phủ
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi có hơn năm chục cú shock sẽ không bao giờ có thể biến tâm hồn anh thành thân thể anh lần nữa từ cuộc hành hương ngang qua khoảng trống
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi anh đập mạnh chiếc piano catatonic tâm hồn trở nên vô tội và bất tử sẽ không bao giờ chết như một kẻ nghịch đạo trong nhà thương điên bạo lực
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi anh tố cáo đám bác sĩ về sự điên rồ và âm mưu như cuộc cách mạng xã hội Do Thái chống lại chủ nghĩa phát xít ở Golgotha
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi anh chia rẽ thiên đường của Long Island và khai quật Jesus còn đang sống khỏi nấm mồ siêu nhân loại
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi có hai mươi lăm ngàn kẻ điên rồ cùng nhau hát bài Quốc Tế ca
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi chúng ta ta ôm hôn nước Mỹ dưới tấm ga trải guiwofng và nước Mỹ ho khù khụ cả đêm không để chúng ta ngủ yên
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
nơi chúng ta bị điện giật thức khỏi cơn hôn mê bởi chính chiếc phi cơ tâm hồn của mình đang gầm thét trên mái nhà thả xuống những quả bom thần thánh vào bệnh viện để khai sáng… những bức tường tưởng tượng sụp đổ… Ôi lãnh thổ mong manh vụt thoát… ôi cú shock hoa mắt của lòng từ bi đây là chiến tranh vĩnh cửu… Ôi chiến thắng quên bộ áo lót của anh chúng ta tự do
Tôi sẽ cùng anh ở Rockland
trong giấc mơ anh đi bước chậm từ chuyến viễn du trên biển về phía các đường cao tốc ngang qua nước Mỹ nhỏ nước mắt lên cánh cửa của ngôi nhà tranh nơi tôi ở trong màn đêm Phương Tây.
Allen Ginsberg, “Howl” from Collected Poems, 1947-1980
San Francisco, 1955—1956
Người dịch: Hà Thủy Nguyên