Home Sáng tác mới Tôi lưu vong

Tôi lưu vong

Tôi lưu vong nơi tầng trời cao vút
Không điểm dừng
Không chút nhớ trần gian
Ô kìa ngút ngàn
Phàm phu đâu cần hiểu nhỉ!

Tôi lưu vong đại hải
Bể khổ dập dờn chẳng bận bi ai
Cơn mơ dài xoắn xuýt
Luân hồi nào có sao
Giải thoát cũng về đâu

Tôi lưu vong con phố này
Những đám mây không còn trắng
Những bóng người vắng lặng
Linh hồn đã bặt tăm

“Vong thân, vong thế, dĩ đô vong”(*)
Tôi lưu vong câu kệ cũ
Chỉ bóng nước mông mông
Ngân ngân vách núi
Thở thở than than như mưa
Rơi một chiều ly biệt
Hỉ lạc sầu bi thì sao

Tôi vứt bỏ tiếng cuộc đời
Mặc người phàm tục
Tôi lưu vong Ta Bà
Chỉ ngân nga vần thơ lời cũ

Dù ai không hiểu mặc ai…

Hà Thủy Nguyên

(*) Câu thơ trong bài “Cúc hoa” kỳ 3 của Huyền Quang thiền sư, có nghĩa là: “Quên mình, quên đời, quên tất thảy”

Nằm dài…

Mệt nhoài thân ta trên đá Như dòng nước chảy mòn thời gian Phơ phất bóng ai cười nói Điều vô thanh Hát vô âm Nơi trái tim ta vô hình Ta đã chết triệu lần theo dông sông tuôn và tuôn từ khởi nguồn về biển cả Li ti giọt hồn ta vương trên lá Long lanh long lanh như nước mắt mây trời Ta ngân và ngân cho tri kỷ ngoài nhân thế Điệu phiêu diêu Hồn phiếu diễu Chỉ một vọng hữu

Trà đêm

Quần anh đêm nay còn ai đâyAi đưa trà đượm vị thơ nàyRót chén hương phai màu gió thổiMênh mang một chút bỗng say vầy Gió về nhỏ giọt điệu buồn layĐường thi vơ vẩn quẩn gót giàyAi ơi ngân khúc hồn ma vọngChớ để ngưng đàn giữa ngàn mây Vi vút sao trời rụng khắp Vất vưởng bóng hoang thầnNgạo nghễ mây cuồn cuộnCô độc nâng chén buồn Men đêm lên khói loangSầu ngàn năm vẫn thếThế gian đã mấy nhịp đổi dờiHồn ta

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Thèm

Thèm áng trà sương mưaThèm mơ trưa hư huyễnThèm giọt huyền trầm tịchAi vương kìa vương ai Gối đầu vọng mây xaTa mấy kiếp không nhàThèm cố hương mờ mịtVén mây mù nhớ mong Giăng giăng bụi mưa nồngTrang cổ thư hoen ướtCố sự đà lướt bóngĐà vỡ mảnh gương trong Ta thèm vệt bi aiTrên gò má lăn dàiKết vần thơ uể oảiThả linh hồn vào mây Thèm chút ta tịch mịchNáu mình giữa thị phiThèm chút mình vô lýKhóc cười khúc tình si

Xõa

Bước nhẹ vào đêm nhạc loang loang rớt ánh vàng trăng sao biền biệtTa vuốt một cung đàn lặng phím chùng tơ tưởng cõi thần linhBa ngàn thế giới giáng trầnLinh lung thơ lóe lòng phàm Giọt đêm, giọt đêm,Vào mắt ai layBóng gió vờn cố đô ám niên vạn kỷ Ta lần lữa một cung đàn cũTóc huyền linh buông xõa bởi đâuMắt ơ hờ bất động bởi đâuTa lại bước vào ta sâu thăm thẳm tháng năm Ta bới nếp nhăn ký ứcChẳng