Home Sáng tác mới Tôi lưu vong

Tôi lưu vong

Tôi lưu vong nơi tầng trời cao vút
Không điểm dừng
Không chút nhớ trần gian
Ô kìa ngút ngàn
Phàm phu đâu cần hiểu nhỉ!

Tôi lưu vong đại hải
Bể khổ dập dờn chẳng bận bi ai
Cơn mơ dài xoắn xuýt
Luân hồi nào có sao
Giải thoát cũng về đâu

Tôi lưu vong con phố này
Những đám mây không còn trắng
Những bóng người vắng lặng
Linh hồn đã bặt tăm

“Vong thân, vong thế, dĩ đô vong”(*)
Tôi lưu vong câu kệ cũ
Chỉ bóng nước mông mông
Ngân ngân vách núi
Thở thở than than như mưa
Rơi một chiều ly biệt
Hỉ lạc sầu bi thì sao

Tôi vứt bỏ tiếng cuộc đời
Mặc người phàm tục
Tôi lưu vong Ta Bà
Chỉ ngân nga vần thơ lời cũ

Dù ai không hiểu mặc ai…

Hà Thủy Nguyên

(*) Câu thơ trong bài “Cúc hoa” kỳ 3 của Huyền Quang thiền sư, có nghĩa là: “Quên mình, quên đời, quên tất thảy”

Bụi

Hoa khô phai vơi thơ Trời mây bụi phủ mịt mờ Kinh thành bạc khói bơ vơ Một kẻ thờ ơ vất vưởng đếm ngày buông và buông và buông lơi lơi vạt áo Vương mảnh hồn mép đồng hoẻn chênh vênh Trao tay bán buôn Nào ai mua nỗi buồn Nào ai mua cơn vui Chỉ cặn thừa bã vụn Nhành hoa khô cũng gục hết đợi chờ Bụi kinh thành mặn Hỗn Khói lòng ai xám Loãng Tình người ai bạc Lạnh Nhạt

Nỗi buồn thẳm sâu

Khi tôi ngụ nơi nỗi buồn thẳm sâu Thế giới cựa mình bóng tối Mây đan nhau Ánh dương vụn gẫy Trăng đen Trường kỷ nơi tôi nằm Mọc lên Ngàn hoa tàn úa Cái chết cũng thẳm sâu Như tôi Không điệu nhạc nào lọt thỏm đáy tai Tất thảy lướt đi theo gió nhẹ Mất hút khoảng không Đêm giữa ban ngày Tối thẫm Tôi đã lịm vào mơ Chỉ những ngón tay còn gõ nhịp thơ Như thể Tôi không tồn tại

Thở than

Vớt cánh đào đáy xuân rung rung động Cả một mùa nhan sắc đã hoàng hôn Ta nhoài mình sườn núi sũng mưa tuôn Lưa thưa tịch tình tang đàn mang mang ánh thiều quang vẳng vang khuất động Hãy nghe tiếng thở than Khắc xuân tàn Và đêm êm đềm lụa là ve vuốt thịt da   Có những ký ức đã xa Đọng nơi mi mắt Có đáy hồ trong bích ngọc Cô độc thẳm sâu Gió khuất nẻo đâu Rã cánh đào

Cocktail đêm vị Jazz

Đắng giọt mây vương Cay giọt lòng Ảo giọt hàn băng lan Jazz đêm Đếm ánh đèn vàng loang loang mặt Đếm một người qua, lại một người qua Gam đời lặng. Đêm trôi. Mặt nạ nhạt. Đèn tàn. Mắt ơi ta nhớ lệ Mắt ơi ta nhớ ta. Jazz rung rung lửa lặng Men say say gió ngừng Đổ trăng mờ ly đêm Lưng dựa theo điệu êm Thâu trọn ly đêm Hồn lắc Jazz Tay ai khơi vị Ta mà Đêm lắc, vị

Nằm dài…

Mệt nhoài thân ta trên đá Như dòng nước chảy mòn thời gian Phơ phất bóng ai cười nói Điều vô thanh Hát vô âm Nơi trái tim ta vô hình Ta đã chết triệu lần theo dông sông tuôn và tuôn từ khởi nguồn về biển cả Li ti giọt hồn ta vương trên lá Long lanh long lanh như nước mắt mây trời Ta ngân và ngân cho tri kỷ ngoài nhân thế Điệu phiêu diêu Hồn phiếu diễu Chỉ một vọng hữu