Home Sáng tác mới Còn lại gì?

Còn lại gì?

Mọi ngọn lửa đều phải cháy

Viên đạn bắn ra

Và rơi xuống đất

Còn lại gì sau tiếng nổ

 

Một tiếng thét vang

Tiếng vọng chấn động tinh thần

Còn lại gì giữa thinh không

 

Có rồi mất, sống rồi chết

Những cái lồng thay thế cho những  cái lồng

Khoảng không nơi ta bay nhảy

Bất kể ngày mai

Tự do ở đó

 

Khoảng không

Nơi tiếng thét không có giới hạn

Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích

Cho đến khi kết thúc và rơi vào cái lồng khác

Và những cái lồng sẽ liên tục bị đốt

Cho đến khi người ta hiểu rằng muốn nghe điều tuyệt diệu cần phải có tự do

 

Lý tưởng có nhiều mặt nạ

Nhưng lý tưởng thuộc về khoảng không

Mặt nạ nổ tung cùng chiếc lồng chật hẹp

 

Tôi đã thấy nhiều con người

Trong phẫn nộ

Mọi mặt nạ đều rơi rụng

Chỉ còn nơi họ một khoảng không

Cần gì đến ngày mai

 

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ đăng trong tập “Mùa dã cổ” (Xuất bản 2016, NXB Hội Nhà Văn)

Vỡ tim

Thò tay Tôi móc trái tim mình khỏi muôn muôn mảnh vỡ Gương soi Búa này búa ai đập gương rồi Mảnh mảnh tim rơi rớt văng đời Cơn đau tự bao giờ đã vắng Và vầng trăng thì lơ lửng chẳng bầu trời Dâng muôn mảnh tim này cho ai đây Chẳng qua là những lời vô nghĩa Cơn mưa đá đập vỡ tim đời Mà đời cũng vắng lặng tim Khuôn mặt tôi trong gương, mờ gương, mờ gương, mờ gương Mờ ơ

Cocktail đêm vị Jazz

Đắng giọt mây vương Cay giọt lòng Ảo giọt hàn băng lan Jazz đêm Đếm ánh đèn vàng loang loang mặt Đếm một người qua, lại một người qua Gam đời lặng. Đêm trôi. Mặt nạ nhạt. Đèn tàn. Mắt ơi ta nhớ lệ Mắt ơi ta nhớ ta. Jazz rung rung lửa lặng Men say say gió ngừng Đổ trăng mờ ly đêm Lưng dựa theo điệu êm Thâu trọn ly đêm Hồn lắc Jazz Tay ai khơi vị Ta mà Đêm lắc, vị

Tôi yêu cái chết

Tôi đến bên mùa xuân Nơi những cánh cửa mở tung chờ khép Những khát thèm cuộn cháy Kìa hoa Kìa hoa rực cháy Lửa tinh túy và tuyệt diệu Xuân tàn như định mệnh Cái chết tinh túy và tuyệt diệu Nơi tôi   Ép mùa xuân trong trang sách nhỏ Để mà chi? Ép tuổi trẻ câu thơ nhàn rỗi Để mà chi? Lửa thời gian đều rụi cả Chỉ mỉm cười Cười cũng để mà chi?   Có bông hoa đợi chết

Bụi

Hoa khô phai vơi thơ Trời mây bụi phủ mịt mờ Kinh thành bạc khói bơ vơ Một kẻ thờ ơ vất vưởng đếm ngày buông và buông và buông lơi lơi vạt áo Vương mảnh hồn mép đồng hoẻn chênh vênh Trao tay bán buôn Nào ai mua nỗi buồn Nào ai mua cơn vui Chỉ cặn thừa bã vụn Nhành hoa khô cũng gục hết đợi chờ Bụi kinh thành mặn Hỗn Khói lòng ai xám Loãng Tình người ai bạc Lạnh Nhạt

Thèm ngủ và mơ mộng

Trà chớm nhạtTa thèm cơn ngủ cũẢo mộng vừa qua chẳng đọng lại cõi tâmBày biện ruột gan góc chợ nghèo chật hẹpThèm mây ngàn xao động chốn sơn lâm Hồn ta nay đã cũ rồiNhững tâm tư già nua mệt mỏiNhững hơi trà vô vọng chẳng kéo nổi thời gian Hôm nay ta lại buồn trànThế gian tròng trành câu thơ nghiêng ngảÁnh mùa thu hắt giấc mộng chẳng thành cơn Hôm nay ta cứ dỗi hờnLắng tai nghe tiếng đời đi trước ngõKéo