Home Sáng tác mới Tôi mênh mông

Tôi mênh mông

Tôi viết bài thơ cho tôi

Tôi

Tôi

Tôi

Nẻo đường xa mịt gió

Phản chiếu những vẻ tôi

Tôi khóc

Tôi cười

Tôi ân ái và tội lỗi

 

Vun vút ngược chiều tôi

Ti tỉ hình hài

Có mang mặt người không nhỉ

Tôi không phải

Không bao giờ

Là hạt bụi của vũ trụ vô chừng

Tôi chưa chết và không bao giờ chết

Tôi vĩnh viễn mênh mông

Thời gian – dòng sông đã cạn dòng

Tôi khơi thông từng khoảnh khắc

 

Trông kìa, tôi đang diễn

Hình chiếu tôi đang quay cuồng nhân gian

Dù thiện ác cũng tròn vai

Nhân loại tung hô hay sỉ vả

Tôi đều đón nhận như những giọt sương mai

Giọt sương mai

Giọt sương mai

Đọng

Và biến mất

Sau nụ cười

 

Nhân loại quên tôi thì sao?

Tôi đã quên nhân loại

Những kẻ lao đi trong cuộc đua dài

Cán đích là đáy mộ

Nhân loại là tôi còn tôi là ai

Như giọt sương mai

Tôi biến mất

Không cười không khóc

Vì tôi nào phải hạt bụi giữa vô biên

 

Các bạn đang nghe tôi huyên thuyên

Thế thôi

Sương đã khô

Bụi đã bay rồi…

Tôi về nơi thượng nguồn thời gian đã cạn

Và im

Im

Mmmmm

Giọt trời rơi

Giọt đời tuôn

Còn tôi mông mênh

 

Hà Thủy Nguyên

À ơi…trôi…

À ơi mưa rơi bời bời thành thị ngày ma mị bén lả lơiÀ ơi lơi lơi thơ không lời tình tự con chữ cũng rụng rời lá lá hoa hoaĐoái hoài chi hoa tàn lá rụng sao rời trăng khuất mây trờiĐoái hoài chi trà nhạt rượu suông phòng không chẳng khép gió vu vơLạnh lạnh cơn mơ nào ai thấy ánh trăng mờ mịt mùng hồn ta ơƠ à bóng ma không nhà thê thiết bước biền biệt nẻo hư vôĐáy mồ xác

Chiều lẻ

ChiềuĐơnLẻNgàn mây quaTrôi tuột kẽ tay tơ duyên níu giữ Ta nghe lòng buồn trườn triền mây xaGió hú hét tiếng triệu bóng vũ trụ quaChẳng gian nhà trú ẩnMê mê tỉnh tỉnh ai rõ ta mà Ta nghe nguội lạnh trong dòng máuPhủi bay đắm đuối chút tàn phai Mồ hoang mai lạnh hồn thiên cổHạ giới chơi hoài biết ai sayNhân sinh mấy kiếp cười man dạiCuồng quay đào bới một khắc vuiRụng rụng sương giăng chiều phố thịPhong trần khô lệ lạnh

Tôi đếm

Đếm đêm vương vấn thềm thu rụng Đếm thu nay đã lỡ nhịp mùa Đếm tôi bước qua tôi thật khẽ Trăng rơi à trăng rơi... Tôi thấy tôi lạc mình nơi tiền kiếp Trúng tên rồi nghe nức nở hơi tàn Tôi đếm nhịp sống mình đứt đoạn Một đời đà tan hoang... Tôi lại đi theo dấu sao vô tận Đếm hư vô mấy lượt gọi tôi về Tôi ôm ấp đôi mối tình hư huyễn Chẳng cắt nổi nhân duyên... Và đây

Đo một cơn say

Rớt giọt rượu tràn thung trăng nhú vờn tóc giăng xoã xượi đô thành   Sơn lâm hú vệt trăng lằn đỏ  mây giăng sáu cõi  ập cuồng phong ba đào dựng ngược   Bươm mép cổ thi sờn manh áo cũ hư danh chẳng đếm nổi mấy cuộc vui đo đời tới hạn đo tình liên miên đo mấy chốc say sơn hà nhàn nhạt   Đan tâm thu giăng hứng trăng kết giọt say mèm quên tỉnh lòng dã thú u u  thơ

Khung nắng

Khung nắng tĩnh bên chiều Và tôi đã yêu Mùa đông phải nắng Nhạt phai bạc gió Tóc mai lơ phơ Vạn vật trôi thinh lặng Nói cười không tiếng động Mùa giao mùa hiên đọng làn gió thoảng Hôm nay, tôi nhặt được thơ trên con phố đông người Chẳng dám quên dù một phút thoáng qua Tôi chờ đợi tôi ghé qua tôi Thăm một chiều nắng gió Cùng tôi nâng tách say mê Nhấp cà phê lên hơi chầm chậm Có một