Home Sáng tác mới Tôi mênh mông

Tôi mênh mông

Tôi viết bài thơ cho tôi

Tôi

Tôi

Tôi

Nẻo đường xa mịt gió

Phản chiếu những vẻ tôi

Tôi khóc

Tôi cười

Tôi ân ái và tội lỗi

 

Vun vút ngược chiều tôi

Ti tỉ hình hài

Có mang mặt người không nhỉ

Tôi không phải

Không bao giờ

Là hạt bụi của vũ trụ vô chừng

Tôi chưa chết và không bao giờ chết

Tôi vĩnh viễn mênh mông

Thời gian – dòng sông đã cạn dòng

Tôi khơi thông từng khoảnh khắc

 

Trông kìa, tôi đang diễn

Hình chiếu tôi đang quay cuồng nhân gian

Dù thiện ác cũng tròn vai

Nhân loại tung hô hay sỉ vả

Tôi đều đón nhận như những giọt sương mai

Giọt sương mai

Giọt sương mai

Đọng

Và biến mất

Sau nụ cười

 

Nhân loại quên tôi thì sao?

Tôi đã quên nhân loại

Những kẻ lao đi trong cuộc đua dài

Cán đích là đáy mộ

Nhân loại là tôi còn tôi là ai

Như giọt sương mai

Tôi biến mất

Không cười không khóc

Vì tôi nào phải hạt bụi giữa vô biên

 

Các bạn đang nghe tôi huyên thuyên

Thế thôi

Sương đã khô

Bụi đã bay rồi…

Tôi về nơi thượng nguồn thời gian đã cạn

Và im

Im

Mmmmm

Giọt trời rơi

Giọt đời tuôn

Còn tôi mông mênh

 

Hà Thủy Nguyên

Thưởng trà dưới mưa

Nhấp một ngụm trà Lay mưa Lưa thưa ai đứng bên gò Oan hồn chợt tan lòng oán Thây tàn hư vô Chuông chiều vọng vọng nấm mồ Người dịu lại sau cơn cuồng nộ Lòng tro tàn thấu suốt cõi nhân gian Hương trà thoảng một chút tơ thanh thoát Say và say, thi tửu cũng nhạt nhoà Có những mùa mưa đến và đi Một chung trà biệt ly rồi tụ hợp Ai uống cùng người Lạnh Cô quả hồng trần Kiếp thần

Ta chọn buồn như mệnh số

Ta chọn nỗi buồn Vì thế gian vui cười quá Vui cười đến lạc hồn Mê đắm chân trời xa Vui trong những cơn say Và điên vũ điệu triền miên Bay và bay Trong cơn hoang loạn tinh thần Để quên mình rất gần Rất gần Cõi hư vô Nơi đơn độc Trong nỗi buồn lặng   Ai đang vui cười ngoài đó Có nghe mưa, nghe mưa Đời buồn đã tạnh chưa Ta cạn ly rượu chưa Ta sống tận đời chưa Ta

Lọt…

Chẳng thế giới nào hồn ta lọtHẹp quá ai ơi mấy cõi đờiUốn éo vo viên dòng ý thứcGò chật thân trần một cuộc chơi Khe trời ai rạch mà đỏ rướmNứt toác vầng mây ố buồn loangCó thành núi cũ vừa nát bấySơn hà vắng lặng cũng vừa hoang Âm hồn rỉ rả chân núi vọngHồng đăng dẫn lối vết quỷ trôiMỉm cười nhịp tịnh hồn sông núiBung vỡ phàm thân dứt cuộc chơi Vô vàn thế giới dần huyễn ảoNới rộng mênh mông

Kẻ mơ

Tôi đã quên mình là kẻ mơ Lơ thơ trên phố Dọc ngang tìm lời giải đố Chẳng viết nổi câu thơ Có những chiều thu lạnh nhạt trôi qua Tôi đi và đi giữa dòng người Dòng đời trôi đi đâu về đâu Dòng sông ra biển tìm cái chết Còn tôi hư huyễn thoát giấc mơ Để rơi vào cơn mơ khác Thêm tầm thường Thêm giả dối Muôn vàn kiếp phù du Đâu ai tỉnh Phật cũng rơi vào hư huyễn thế

Dã hoa

Thu mây ngàn động long nhật nguyệt Bén hơi hoang dại sói tru Cuộc săn vô biên đà xếp xó Đâu rồi Ta nhỉ giữa thiên thu Thế gian chật thế không chỗ cựa Xác phàm non thế nặng luân hồi Rượu nào say được hồn bất diệt Thơ này cũng đành tùy tiện trôi. Một cơn hoang loạn chiều vừa đổ Mộng vũ trụ xoay vẫn chuyển vần Đêm nay ai rảnh cùng lang bạt Ngâm khúc hùng tâm nở dã hoa Hà Thủy