Home Sáng tác mới Tôi mênh mông

Tôi mênh mông

Tôi viết bài thơ cho tôi

Tôi

Tôi

Tôi

Nẻo đường xa mịt gió

Phản chiếu những vẻ tôi

Tôi khóc

Tôi cười

Tôi ân ái và tội lỗi

 

Vun vút ngược chiều tôi

Ti tỉ hình hài

Có mang mặt người không nhỉ

Tôi không phải

Không bao giờ

Là hạt bụi của vũ trụ vô chừng

Tôi chưa chết và không bao giờ chết

Tôi vĩnh viễn mênh mông

Thời gian – dòng sông đã cạn dòng

Tôi khơi thông từng khoảnh khắc

 

Trông kìa, tôi đang diễn

Hình chiếu tôi đang quay cuồng nhân gian

Dù thiện ác cũng tròn vai

Nhân loại tung hô hay sỉ vả

Tôi đều đón nhận như những giọt sương mai

Giọt sương mai

Giọt sương mai

Đọng

Và biến mất

Sau nụ cười

 

Nhân loại quên tôi thì sao?

Tôi đã quên nhân loại

Những kẻ lao đi trong cuộc đua dài

Cán đích là đáy mộ

Nhân loại là tôi còn tôi là ai

Như giọt sương mai

Tôi biến mất

Không cười không khóc

Vì tôi nào phải hạt bụi giữa vô biên

 

Các bạn đang nghe tôi huyên thuyên

Thế thôi

Sương đã khô

Bụi đã bay rồi…

Tôi về nơi thượng nguồn thời gian đã cạn

Và im

Im

Mmmmm

Giọt trời rơi

Giọt đời tuôn

Còn tôi mông mênh

 

Hà Thủy Nguyên

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru

Thưởng trà dưới mưa

Nhấp một ngụm trà Lay mưa Lưa thưa ai đứng bên gò Oan hồn chợt tan lòng oán Thây tàn hư vô Chuông chiều vọng vọng nấm mồ Người dịu lại sau cơn cuồng nộ Lòng tro tàn thấu suốt cõi nhân gian Hương trà thoảng một chút tơ thanh thoát Say và say, thi tửu cũng nhạt nhoà Có những mùa mưa đến và đi Một chung trà biệt ly rồi tụ hợp Ai uống cùng người Lạnh Cô quả hồng trần Kiếp thần

Bóng mây qua

Vớt cánh mưa trưa hoa nước đọng mi cườiMong manh bóng mây đã qua đờiChợt gió chợt mưa bước chân chưa bén trần ai lang thang vạn nẻo mịt mùngLăn sương sương nơi hư vô đích nào đến đượcBóng mây đấy ư? Ta đấy ư?Nhân sinh ta đã lạc vào ư? Phác điệu thơ hờ cố nhân xa mờ không bái biệtMỉm chút cười hờ đã bặt tămLong lanh thủy hoa vỡNgỡ mơ…Ngỡ chạm ý hờ đà bay vụt… Mong manh này kiếp sốChạm hờ

Cõi tôi đìu hiu

Góc cafe nơi tôi đã cũ Có một Hà Nội cũng cũ mòn Người đàn bà đã liếm vệt son Chờ đợi Và ngày mai đều sẽ cũ Như hôm nay Nơi khoảng chiều ập xuống phố đông Trời chẳng ráng hồng rực rỡ Chỉ những đìu hiu đi qua tôi Nơi ánh cũ đô thành Tôi tìm thấy mình chân thực Trong đơn độc tuyệt đối chẳng cơn say Chẳng niềm vui Chẳng niềm đau Tôi đã xa rất xa bản tính Để thấy

Dã hoa

Thu mây ngàn động long nhật nguyệt Bén hơi hoang dại sói tru Cuộc săn vô biên đà xếp xó Đâu rồi Ta nhỉ giữa thiên thu Thế gian chật thế không chỗ cựa Xác phàm non thế nặng luân hồi Rượu nào say được hồn bất diệt Thơ này cũng đành tùy tiện trôi. Một cơn hoang loạn chiều vừa đổ Mộng vũ trụ xoay vẫn chuyển vần Đêm nay ai rảnh cùng lang bạt Ngâm khúc hùng tâm nở dã hoa Hà Thủy