Home Sáng tác mới Tôi mênh mông

Tôi mênh mông

Tôi viết bài thơ cho tôi

Tôi

Tôi

Tôi

Nẻo đường xa mịt gió

Phản chiếu những vẻ tôi

Tôi khóc

Tôi cười

Tôi ân ái và tội lỗi

 

Vun vút ngược chiều tôi

Ti tỉ hình hài

Có mang mặt người không nhỉ

Tôi không phải

Không bao giờ

Là hạt bụi của vũ trụ vô chừng

Tôi chưa chết và không bao giờ chết

Tôi vĩnh viễn mênh mông

Thời gian – dòng sông đã cạn dòng

Tôi khơi thông từng khoảnh khắc

 

Trông kìa, tôi đang diễn

Hình chiếu tôi đang quay cuồng nhân gian

Dù thiện ác cũng tròn vai

Nhân loại tung hô hay sỉ vả

Tôi đều đón nhận như những giọt sương mai

Giọt sương mai

Giọt sương mai

Đọng

Và biến mất

Sau nụ cười

 

Nhân loại quên tôi thì sao?

Tôi đã quên nhân loại

Những kẻ lao đi trong cuộc đua dài

Cán đích là đáy mộ

Nhân loại là tôi còn tôi là ai

Như giọt sương mai

Tôi biến mất

Không cười không khóc

Vì tôi nào phải hạt bụi giữa vô biên

 

Các bạn đang nghe tôi huyên thuyên

Thế thôi

Sương đã khô

Bụi đã bay rồi…

Tôi về nơi thượng nguồn thời gian đã cạn

Và im

Im

Mmmmm

Giọt trời rơi

Giọt đời tuôn

Còn tôi mông mênh

 

Hà Thủy Nguyên

Khung nắng

Khung nắng tĩnh bên chiều Và tôi đã yêu Mùa đông phải nắng Nhạt phai bạc gió Tóc mai lơ phơ Vạn vật trôi thinh lặng Nói cười không tiếng động Mùa giao mùa hiên đọng làn gió thoảng Hôm nay, tôi nhặt được thơ trên con phố đông người Chẳng dám quên dù một phút thoáng qua Tôi chờ đợi tôi ghé qua tôi Thăm một chiều nắng gió Cùng tôi nâng tách say mê Nhấp cà phê lên hơi chầm chậm Có một

Lời tôi và mưa rơi

Lời tôi Ai đã đánh rơi Nơi gió thoảng Như nụ hôn Vừa thoáng qua môi Làn môi tôi mong mỏng Trăng lưỡi liềm đọng máu Buột rơi lời Ma thuật lên ngôi Đã quên tình yêu nơi môi ai đó Mọng đam mê Lời tôi Sương đọng hồng nhung Tục khách chẳng ngó ngàng Hơi bay vô dạng Mây mưa Lời tôi Đã ướt áo ai chưa? Người lạ đi qua sầu lo Có nghe mưa sũng tóc Và trăng ám hơi Nơi khóe

Cõi tôi đìu hiu

Góc cafe nơi tôi đã cũ Có một Hà Nội cũng cũ mòn Người đàn bà đã liếm vệt son Chờ đợi Và ngày mai đều sẽ cũ Như hôm nay Nơi khoảng chiều ập xuống phố đông Trời chẳng ráng hồng rực rỡ Chỉ những đìu hiu đi qua tôi Nơi ánh cũ đô thành Tôi tìm thấy mình chân thực Trong đơn độc tuyệt đối chẳng cơn say Chẳng niềm vui Chẳng niềm đau Tôi đã xa rất xa bản tính Để thấy

Sót

Có những buổi chiều nghênh ngang qua ta Lọt vực thẳm tâm ma Lời cạn   Có những ly cà phê Vỡ Cuống họng trào nhạt mệnh trần ai   Hôm nay tôi chờ đợi Một khúc tái hồi Hồn phai phai bạc chiều tàn gió lặng   Có những cơn ngủ gục Não chẳng lịm sâu Vẫn quay cuồng thế sự   Khi nát tan vảng vất Mây trôi một khúc tái hồi Ta vén dải chiều rơi Nhặt tứ thơ vừa sót. Hà

Bạn bè xa

Phố xa bạn bè xa ướt nhạt mưa lưa thưa số phận mây mù giăng ảo hóa tình đờiHoa nào rơi ta nào rơi sợi lơi buồn lòng người chìm nổi bao phenQuay đầu lại tấc lòng đà đổi mặt cũ mới chẳng ai quen Bất chợt thời gian, nghiệp duyên tráo trởHở một vầng trăng điên loạn giang hồTrà nhạt lạnh lẽo vị suông Mưa dùm lay hơi dùm bayTa chẳng say cơn vui hội ngộMàu biệt ly nhuốm đỏ sơn hà Ai qua