Kẻ mơ

Tôi đã quên mình là kẻ mơ
Lơ thơ trên phố
Dọc ngang tìm lời giải đố
Chẳng viết nổi câu thơ

Có những chiều thu lạnh nhạt trôi qua
Tôi đi và đi giữa dòng người
Dòng đời trôi đi đâu về đâu
Dòng sông ra biển tìm cái chết
Còn tôi hư huyễn thoát giấc mơ
Để rơi vào cơn mơ khác
Thêm tầm thường
Thêm giả dối

Muôn vàn kiếp phù du
Đâu ai tỉnh
Phật cũng rơi vào hư huyễn thế giới trùng trùng
Niết bàn vô vọng khua tay với
Chỉ nỗi buồn
Và buồn
Và cô độc như tôi

Tôi buồn
Kẻ mơ đi giữa vạn cơn mơ
Tuồng nhập thế có hạ màn đâu nhỉ
Tôi chẳng thể quên vở diễn
Cố say đời cho ảo hoá
Và ngày mai ai sẽ khóc sẽ cười

Một ngày thu đã cạn
Gió bạc phố
Chẳng lò sưởi nào cháy nơi tim
Những môi héo lạnh chờ cô độc
Chờ xác xơ cho tĩnh lặng linh hồn

Ai có nghe
Có nghe
Gió về
Mùa sầu thảm thả sương giăng thành phố
Nơi ta chọn một cơn mơ
Để nhớ mình đang mơ
Nỗi buồn ở đó
Người đi qua cười nhạo đã khô môi

Đêm chuyển mùa mưa rơi
Mơ ơi mơ ơi
Ta cứ buông lơi
Mặc câu thơ cũ mới
Mặc đời nhớ nhớ quên quên
Thơ đã viết lên
Niết bàn cũng đổ
Phật đã giáng trần
Hào quang nhạt cả
Chỉ còn gió bạc
Phố dài chơi vơi

 

Hà Thủy Nguyên

Bóng mây qua

Vớt cánh mưa trưa hoa nước đọng mi cườiMong manh bóng mây đã qua đờiChợt gió chợt mưa bước chân chưa bén trần ai lang thang vạn nẻo mịt mùngLăn sương sương nơi hư vô đích nào đến đượcBóng mây đấy ư? Ta đấy ư?Nhân sinh ta đã lạc vào ư? Phác điệu thơ hờ cố nhân xa mờ không bái biệtMỉm chút cười hờ đã bặt tămLong lanh thủy hoa vỡNgỡ mơ…Ngỡ chạm ý hờ đà bay vụt… Mong manh này kiếp sốChạm hờ

Tôi đếm

Đếm đêm vương vấn thềm thu rụng Đếm thu nay đã lỡ nhịp mùa Đếm tôi bước qua tôi thật khẽ Trăng rơi à trăng rơi... Tôi thấy tôi lạc mình nơi tiền kiếp Trúng tên rồi nghe nức nở hơi tàn Tôi đếm nhịp sống mình đứt đoạn Một đời đà tan hoang... Tôi lại đi theo dấu sao vô tận Đếm hư vô mấy lượt gọi tôi về Tôi ôm ấp đôi mối tình hư huyễn Chẳng cắt nổi nhân duyên... Và đây

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe

Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu Huýt sương động phố không mùa Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám Lòng tôi có bện mưa buông Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt Đề dăm câu gói gọn một tình thơ Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở Đêm nay vừa mở với vô cùng. Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ

Mơ hoa

Sơn hà ố đỏ Trăng Ta trổ màu hoa nở Bên hồ Nghiêng mình yểu điệu Gẩy mơ Ấy a quân tử buông thơ Nghe điệu hồn ta văng vẳng Thế gian Chìm Vắng lặng Có nghe yên tĩnh như mây Kinh đêm không lời Và mây trôi Và mây trôi Đến rồi đi Bất động Tạc đêm Hoa tàn trong lộng lẫy Đọng mây Thơ tràn đầy Không gian này Vĩnh cửu Ấy a Trăng đã ngà chưa? Trời thơ một bầu mơ Ai