Home Sáng tác mới Tôi yêu cái chết

Tôi yêu cái chết

Tôi đến bên mùa xuân

Nơi những cánh cửa mở tung chờ khép

Những khát thèm cuộn cháy

Kìa hoa

Kìa hoa rực cháy

Lửa tinh túy và tuyệt diệu

Xuân tàn như định mệnh

Cái chết tinh túy và tuyệt diệu

Nơi tôi

 

Ép mùa xuân trong trang sách nhỏ

Để mà chi?

Ép tuổi trẻ câu thơ nhàn rỗi

Để mà chi?

Lửa thời gian đều rụi cả

Chỉ mỉm cười

Cười cũng để mà chi?

 

Có bông hoa đợi chết bên thềm

Ánh lên màu đẹp đẽ

Hoa nào đợi người thương

Mai này ta chết nào đợi người chôn (*)

Ta nào đợi giam mình nơi ký ức

Người đời ơi

Đừng bẻ vụn hồn ta

Thành những mảnh vong hồn trong tưởng nhớ

Như bông hoa hấp hối góc tranh xưa

Chẳng thể chết

Vẫn mỉm cười đợi chết

 

Từ bao giờ tôi đã yêu sự sống

Và yêu cái chết từng giây

Như tôi yêu chính tôi

 

Hà Thủy Nguyên

(*) Câu thơ lấy ý từ “Táng hoa từ”, trích “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần

Vò đôi vần thơ

Ướt lạnh mi đêm sầu úa tóc Bụi vàng lấm tấm tứ thơ bay Chén trà đã nhạt tình chợt lặng Chữ vò tâm nát bởi ai đây Ai hay lưu vết hài cõi mộng Cả một dòng sông tuột cõi mờ Chân không chạm đất mây ôm ấp Sóng lòng xô lệch tứ thơ trôi Viễn cảnh xa xôi chân trời ảo Lý tưởng cũng tàn tứ thơ tan Chim ngàn bay lạc đêm hoang lạnh Trầm cạn hương rồi ta bỗng phai Còn

Thuyền âm nhạc nay đâu…

Ta là ta rơi khi mưaĐêm luồn đêm buồn ai xưaHẻo tứ thơ lăn thảm bụiƯớt hơi chợt lạnh mấy ai về Bóng người xưaMột người xưaLại một người xưaBước chân không tiếngLời không lờiLướt qua nhau gió rụng cành mây rung rinh đọng Thuyền âm nhạc xác xơ mùa lạc lốiUốn mình nay đà chật hẹp phàm thânTỉa đôi cánhBóng lông thẫm máuLạc phố phường trận gió bụi đòi cơn Đêm mưa suôngChẳng nghe tiếng oán hờnVọng ngàn năm sâu thẳmVực đã bịt và

Thèm

Thèm áng trà sương mưaThèm mơ trưa hư huyễnThèm giọt huyền trầm tịchAi vương kìa vương ai Gối đầu vọng mây xaTa mấy kiếp không nhàThèm cố hương mờ mịtVén mây mù nhớ mong Giăng giăng bụi mưa nồngTrang cổ thư hoen ướtCố sự đà lướt bóngĐà vỡ mảnh gương trong Ta thèm vệt bi aiTrên gò má lăn dàiKết vần thơ uể oảiThả linh hồn vào mây Thèm chút ta tịch mịchNáu mình giữa thị phiThèm chút mình vô lýKhóc cười khúc tình si

Sầu đêm mưa

Ta rầu mưa chẳng thành cơn Có ai cô đơn như ta Bên ô cửa tủi hờn chết lịm Thế gian đã nhen mùa thảm bại Vị tầm thường mặn chát đầu môi Bên thềm chẳng giọt mưa rơi Mà ta ướt đầm sương tóc Ta đã mơ những mùa thanh vắng Vắng lặng này mênh mông Ta trôi tựa dòng sông In bóng Một cõi không Họ lãng quên ta Như lãng quên sầu thương Những tên hề chèo nghênh ngang chẳng màng mặt

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu