Home Sáng tác mới Tôi yêu cái chết

Tôi yêu cái chết

Tôi đến bên mùa xuân

Nơi những cánh cửa mở tung chờ khép

Những khát thèm cuộn cháy

Kìa hoa

Kìa hoa rực cháy

Lửa tinh túy và tuyệt diệu

Xuân tàn như định mệnh

Cái chết tinh túy và tuyệt diệu

Nơi tôi

 

Ép mùa xuân trong trang sách nhỏ

Để mà chi?

Ép tuổi trẻ câu thơ nhàn rỗi

Để mà chi?

Lửa thời gian đều rụi cả

Chỉ mỉm cười

Cười cũng để mà chi?

 

Có bông hoa đợi chết bên thềm

Ánh lên màu đẹp đẽ

Hoa nào đợi người thương

Mai này ta chết nào đợi người chôn (*)

Ta nào đợi giam mình nơi ký ức

Người đời ơi

Đừng bẻ vụn hồn ta

Thành những mảnh vong hồn trong tưởng nhớ

Như bông hoa hấp hối góc tranh xưa

Chẳng thể chết

Vẫn mỉm cười đợi chết

 

Từ bao giờ tôi đã yêu sự sống

Và yêu cái chết từng giây

Như tôi yêu chính tôi

 

Hà Thủy Nguyên

(*) Câu thơ lấy ý từ “Táng hoa từ”, trích “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi Ai đang khóc Giọt lệ hình người Lăn bờ vực Hỏa ngục Hay héo khô Sa mạc nơi tận cùng thế giới Khóc cánh thiên thần rơi rụng Khóc anh hùng như bụi tàn Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai Nhịp nhịp thời gian đi lại đến   Có con người trong tôi luôn khóc Giữa hân hoan Giữa trò đùa quái đản Kẻ lữ hành lang thang Tạt ngang vũ trụ   Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man Như

Mưa, đọc sách

Tôi - mưa rơi vô tận Mưa bất khả đếm Tận bất khả cùng Tôi bất khả chờ kết thúc   Hà Nội mấy lần vào đông nhỉ Có nghe gió gợn quầng mây Mưa lạnh như lòng tôi Đêm sâu như mắt tôi Lá như thời gian rụng Và cốc nước chưa đầy hơi lạnh Chưa vơi một chút thảnh thơi   Vô vàn cuốn sách đợi tôi Bạn bè cũ đợi tôi Tôi cũng đợi tôi Nơi góc quán cũ mòn mưa rơi

Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt rượu nhạt cà phê nhạt lời điên loạn Mùi thế gian tàn bay Tôi nồng mùi tôi thành lời Đứt Gãy Nhạt nhẽo vê lờ Mùi tôi Mùi thế gian đớn đau tích mủ Tôi đều nhận lấy riêng mình Tôi đã quá quen với nỗi đau Êm dịu xa đâu? Tôi nhận quá nhiều nỗi đau Và nào biết Đâu là nỗi đau của chính mình? Mùi tôi Mùi đêm Mùi tinh sạch thần tiên Những tên điên vô xác thịt Khát

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Nỗi buồn thẳm sâu

Khi tôi ngụ nơi nỗi buồn thẳm sâu Thế giới cựa mình bóng tối Mây đan nhau Ánh dương vụn gẫy Trăng đen Trường kỷ nơi tôi nằm Mọc lên Ngàn hoa tàn úa Cái chết cũng thẳm sâu Như tôi Không điệu nhạc nào lọt thỏm đáy tai Tất thảy lướt đi theo gió nhẹ Mất hút khoảng không Đêm giữa ban ngày Tối thẫm Tôi đã lịm vào mơ Chỉ những ngón tay còn gõ nhịp thơ Như thể Tôi không tồn tại