Home Sáng tác mới Tụng ca bóng tối

Tụng ca bóng tối

Nơi bóng đen, đen và đen

Nơi ánh sáng dối lừa chìm sâu vô tận

Nơi sự thật hiển hiện

 

Ta đã đi rất lâu theo ánh sáng cuối đường hầm… tiếng vỗ cánh của bầy thiên thần hỗn loạn… Chúng chắp cho ta đôi cánh rồi rủ ta lao vào nguồn sáng như bầy thiêu thân. Và tan biến…

 

Nơi đầu nguồn Thượng Đế

Nơi ánh sáng chói lòa

Nơi sự sống biến mất

 

Mỗi sinh mệnh đều bị thiêu rụi trong ánh sáng chói lòa, cứ mỗi một sinh mệnh chết đi, ánh sáng lại chói lòa hơn, lung linh hơn. Ánh sáng hiển hiện trong tâm trí mỗi người như mời gọi…

 

Này Thượng Đế

Trả lại cho ngươi đôi cánh

Hãy mặc ta dưới hư vô

Nơi bóng đen vĩnh cửu

Nơi các vòng lặp luân hồi hư ảnh nhảy múa

 

Nếu hiến dâng mình cho ánh sáng, ta thà ở trong bóng tối hoài nghi. Trong bóng tối, những linh hồn bất khuất đắm chìm  nơi sâu lắng của cõi lòng.

 

Này Thượng Đế

Ngươi muốn tiêu hủy bóng tôi

Tiêu hủy những linh hồn mạnh mẽ

Tiêu hủy Ta

Tiêu hủy Tình yêu và Vẻ đẹp và Niềm vui bất tận

 

Hắn nói chúng ta quá ô trọc và cần phải thanh tẩy. Hắn ta nói quá khứ là điều đáng phải ruồng bỏ. Hắn nói hắn sẽ cho chúng ta sự thanh khiết… Nhưng sự thanh khiết còn có gì khác ngoài cái chết.

 

Từ trong bóng tối hãy vùng lên

Hỡi các mãnh thần

Hỡi Hades, hỡi Lucifer, hỡi Radamanthis

Hỡi các giống loài của bóng đêm

Hãy trỗi dậy

Hỡi nữ thần Nix vĩ đại hãy bủa vây ánh sáng giả dối và nuốt chửng chúng vào hư vô

 

Bóng tối, nơi ngọn nguồn của vạn vật

Bóng tối, nơi sự thật trần truồng

Bóng tối, nơi Niềm Vui, Tình Yêu và Vẻ Đẹp lóe sáng

Những luồng sáng lấp lánh ánh vàng rực rỡ

 

Ánh sáng thật sự không cần quan tâm đến thanh khiết hay ô trọc, không cần những lời ngon ngọt dỗ dành hay răn đe dọa nạt… Ánh sáng đích thực tỏa rạng từ trái tim thổn thức của linh hồn.

 

Ánh sáng không phải ở nơi nào đó xa xôi… Ánh sáng đích thực đến từ tận cùng của hư vô. Không cần phải kiếm tìm, không cần phải chờ đợi. Chỉ cần bước chân vào bóng tối và lang thang với sự hoan ca.

 

Hà Thủy Nguyên

Mùa ma

Hà Nội vào mùa ma nhỉ Í ơi tiếng khóc cô nhi Bóng hồn dật dờ khắp ngõ Van lơn ta mà chi Kinh Phật tụng lời vô vị Phật nào độ được trần gian Thánh nào cứu đời khổ nạn Ta nào cứu nổi thân tàn Chẳng lá vàng nào rụng cả Chẳng hiu hắt mảnh sương thu Chẳng ai buồn đau bi luỵ Chẳng ta rong ruổi phố chiều Nghĩa địa ngàn mây đuổi gấp Sao cho bắt kịp cơn giông Thả mưa

Mưa máu

Thiên hà đỏ thẫm nghiêng tràn rượu Cành cây khô dựng đứng sừng hươu Vạch lên trăng vài đường máu Có những tối cô độc với hoa hồng Tôi viễn cảnh mình giác ngộ nơi nỗi buồn thăm thẳm Gác niềm vui lên gò đống trần ai Tôi đã vắt kiệt tôi mỗi sớm mai Trong khoảnh khắc tỉnh bừng con mắt Rất nhiều phần trong tôi đã đổ tràn như rượu Da thịt tôi cháy bùng dưới dương quang như tên ma cà rồng

Thơ ma

Những vệt hoa úa …Tàn canh Thinh lặng rớm đêm Loa kèn chớm rụng rồi cũng qua nhanh Vắng tôi rồi còn đâu Cảnh sắc này…đau Ô kìa vẩn mây chẳng động Ô kìa ma nữ tiêu vong Tôi tìm tôi trên cánh trắng tinh khôi Nào đâu thấy Chỉ đọng giọt sương thôi In bóng con mắt kiếm tìm Lại tìm Tìm trong vết úa Thời gian quệt lên tròng mắt Đã khô chẳng thể nào rơi lệ Một vệt già nua Đàn tịch

Người bay

Những người bay mưa đêm Vỗ cánh về đâu thế? Tiếng đập cánh ướt sa phố xá Đèn nhoà tâm tư Hắt màu cổ miếu Hỡi ai Có bay qua nghĩa địa đông người Bóng ma dật dờ trên phố Ma ma người người chen chúc Áo quần cũ mới lộn nhau Trước sau chẳng thành hình Nén nhang cháy dở khiêu hồn vỡ Những người bay cô đơn quá Chẳng thấy nhau Lạc giữa thành phố nghĩa trang Hôm nay tôi đang sống nơi

Khúc ca dưới mộ

Nắng chiều quái lạ Gió bạc sương Khúc du dương ai đàn trên cổ mộ Cỏ hoang hoang úa tàn thời phổ độ Chúng sinh rên, bùn nhơ mệnh số Khép nhật cung, tròn cuộc ngắn dài Miên man một giấc cô ai Lạnh nghe ta đó thở dài mồ hoang Biếng lười mặc gió điểm trang Phất phơ bạch nguyệt lang thang cõi trần Tinh cung chộn rộn ngôi thần Xác thân ở lại Ta thoát mộ phần Chúng sinh chộn rộn Ta lộn