Home Tác phẩm & Dự án Tuyển tập “9 nhớ 10 thương 24h nhảm nhí – những ghi chép không biết gọi là gì”

Tuyển tập “9 nhớ 10 thương 24h nhảm nhí – những ghi chép không biết gọi là gì”

Tuyển tập “9 nhớ 10 thương 24h nhảm nhí – Những bài viết không biết gọi là gì”

Tác giả: Hà Thủy Nguyên

Thời gian sáng tác: 2020 – 2022

Số trang:  196 trang khổ 12X20,5

Xuất bản lần đầu năm 2024, NXB Hội Nhà Văn & Book Hunter ấn hành

Tìm hiểu & Đặt sách: Ra mắt: “9 nhớ 10 thương 24 giờ nhảm nhí” của Hà Thủy Nguyên – Book Hunter Lyceum

 Tổng quan nội dung:

9 NHỚ 10 THƯƠNG 24 GIỜ NHẢM NHÍ là một trong những sáng tác đầy thách thức của Hà Thủy Nguyên, bởi nó không đi theo những khuôn mẫu quen thuộc mà chính tác giả đã đặt tên là “những ghi chép không biết là gì.” Cuốn sách như một dòng chảy tư duy tự do, đan xen giữa sự mơ màng của thơ ca, chiều sâu của triết học và sự khắc khoải của cuộc đời. Từng chương là một mảnh ghép riêng biệt, cùng tạo nên bức tranh đa sắc về những cung bậc cảm xúc và suy tưởng trong hành trình làm người.

Sách được chia thành bốn phần: “9 nhớ”, “10 thương”, “24 giờ nhảm nhí” và “Rớt thêm vài cơn mơ”. Mỗi phần mang đến một màu sắc riêng, tựa như những lát cắt của cuộc sống và tâm hồn. “9 nhớ” dẫn dắt người đọc qua những miền cảm xúc sâu lắng, nơi cơn say của thơ ca, những ngày trống rỗng và cả ánh sáng mờ ảo trong các lễ hội hóa trang được phác họa với ngôn ngữ giàu hình ảnh và chiều sâu triết lý. Ở đó, Hà Thủy Nguyên gợi lên những trạng thái tâm hồn đầy mâu thuẫn – vừa giằng xé vừa an yên, vừa hiện thực vừa mơ hồ, khiến người đọc như lạc bước vào một thế giới song song của chính mình. Trong “10 thương,” tác giả dồn nén những trăn trở, đau đáu về đời sống. Từ những cơn mưa thoáng qua đến những suy tư về sự sống và cái chết, mỗi bài viết là một mảnh ghép đầy suy tư về kiếp nhân sinh. Không tô hồng hay bi lụy, Hà Thủy Nguyên phơi bày sự mong manh của đời người, để rồi từ đó, người đọc nhận ra những giá trị sâu sắc ẩn trong từng khoảnh khắc hiện hữu. “24 giờ nhảm nhí,” lại là một bức tranh hỗn loạn nhưng đầy sức sống của đời sống hiện đại. Dưới ngòi bút của Hà Thủy Nguyên, những điều tưởng chừng vụn vặt, ngẫu nhiên lại trở thành những khúc ca sống động về nhân sinh. Đây là nơi cảm xúc và tư duy hòa quyện, nơi cái đẹp được tìm thấy ngay cả trong sự hỗn độn. Phần cuối, “Rớt thêm vài cơn mơ”, như một lời tự sự nhẹ nhàng nhưng ám ảnh, dẫn dắt người đọc đi qua những cung bậc cảm xúc sâu kín nhất. Đó là những khoảnh khắc khi con người đối diện với chính mình, giữa những giấc mơ dang dở, những nỗi đau chưa kịp lành và những khát vọng vẫn âm ỉ cháy trong lòng. Phần kết để lại dư âm lặng lẽ, tựa như một giấc mơ chợt tan nhưng vẫn lưu lại trong lòng người đọc những câu hỏi không lời đáp về ý nghĩa của tồn tại.

“9 nhớ 10 thương 24h nhảm nhí” trên truyền thông:

Video buổi ra mắt sách:

Các bài báo:

Khi ta viết như “không biết là gì” | Tác giả – tác phẩm | Tạp chí Sông Lam

Bình luận của độc giả:

Nhà giáo dục Nguyễn Quốc Vương:

Là người đọc tôi thích đọc tản văn. Là người viết tôi cũng lại thích viết tản văn. Mỗi khi đọc một tiểu thuyết gia hay nhà văn viết truyên ngắn nào, thậm chí là thi sĩ tôi đều mày mò đi tìm xem họ có viết tản văn không.

Tôi nhủ thầm mình rằng muốn hiểu nhà văn mà không ở gần họ thì chỉ cần đọc tản văn của họ là hiểu. Ở điểm này tôi tán đồng ý kiến của nhà văn Mạc Ngôn khi ông cho rằng người viết tiểu thuyết rất ngại viết tản văn vì viết tiểu thuyết thì người ta còn bôi phẩm xanh phẩm đỏ, đội mặt nạ để che giấu khuôn mặt của mình nhưng viết tản văn thì khéo mấy cũng phải lộ mặt mình ra.

Và đấy là cái thích khi đọc tản văn.

Viết tản văn thì sướng cái là thích viết gì thì viết, không cần câu nệ hình thức, dài ngắn, bố cục này kia như viết các thể loại khác. Cứ viết búa xua, miễn sao thấy thoải mái, thấy tâm đắc là được. Còn bạn đọc chắc thấy hay là ổn. Đấy là tôi nghĩ thế.

Tiêu đề của tập tản văn này-tôi tạm gọi thế dù chính tác giả cũng không gọi nó là gì cụ thể-đã bao hàm cấu trúc của cuốn sách. Nó gồm ba phần mỗi phần gồm nhiều đoản văn.

Sách in rất đẹp, khổ in thích hợp với việc nằm đọc hoặc mang đi tàu xe. Đọc bài nào cũng tìm được những câu hay hoặc gợi nhiều liên tưởng. Ví dụ:

“Đọc là một cách đối thoại thầm lặng” (Luận thuyết)
“Tinh thần dân tộc cực đoan không phải đại diện cho lòng yêu nước, mà là biểu hiện của thứ mặc cảm thua kém” (Yêu nước)
“Đôi khi cần phải yếu đuối, bệnh hoạn, ốm đau, để tự tách mình ra khỏi những thói quen điên rồ của thời đại” (yếu đuối)

Dịch giả Phạm Danh Việt:

Dù là những đoản văn rời hay tiểu thuyết dung lượng lớn, chị luôn có những góc nhìn mới lạ, quyết liệt. Nhưng điều tôi thích nhất là chị không “cảm tính” với những nhận định của mình, không lung lay trước những “ý kiến” cả tốt cả xấu, như các nghệ gia thường mắc phải. Tôi chúc chị mãi mãi cứ sắc nhọn như thế, mãi mãi là con ong sẵn sàng châm chích vào mọi sai trái trong cuộc đời.

Nghệ nhân trà Nguyễn Truyền:

“9 nhớ 10 thương 24h nhảm nhí ở tựa đề cuốn sách trùng với chương mục của cuốn sách, có thể đọc lộn xộn bất cứ trang nào cũng thấy sự suy tư chiêm nghiệm từng trải sâu sắc. Hà Thủy Nguyên đã nhai nuốt, nghẹn rất nhiều tư tưởng đông tây kim cổ, trường phái triết học, tâm linh. Chúc mừng em đã tiêu hoá được, thoát được sự “táo bón” tâm trí, phân mảnh tư tưởng – nơi xuất hiện thời gian tâm lý và các nỗi đau tâm lý.

Định góp ý câu này với Thuỷ Nguyên trước đây mà chưa dám bỗ bã, nay thấy nàng tự thú nên cứ mạnh dạn té nước theo mưa 🤣

Cuốn sách hay, mà mỗi trà nhân sẽ pha trà ngon hơn(#9 Trà đạo vô ngôn thấu suốt lẽ nhàn), những người ưa phản tỉnh khi đọc sẽ thoát ra khỏi nhiều bẫy tư tưởng đã tự khoác lên mình.”

Bạn đọc Vũ Thị Thương Thương, chủ Đu Đủ Coffee

Niềm an ủi giữa chuỗi ngày bộn bề và chông chênh là đọc những trang sách không đầu không cuối, không trình tự, không cần logic nhưng khúc chiết, nội lực và mênh mông. Tôi muốn dành cho mình một khoảng nhỏ của Tết để nghỉ ngơi. Trạng thái “rỗng” trong “9 nhớ 10 thương 24h nhảm nhí” của chị Hà Thủy Nguyên giúp tôi được êm đềm trôi theo dòng nước. Nếu bạn thích bơi, hẳn bạn sẽ một lần ao ước khi bơi ở biển gặp cơn mưa rào. Cảm giác gặp mưa bất chợt ấy vừa sảng khoái vừa đẹp đẽ, vừa hào hứng vừa thách thức. Đấy chính là cảm giác của tôi mỗi lần mở cuốn sách nhỏ này ra.

Trích dẫn trong sách:

“Viết đi viết lại một vài kiểu nội dung, nhiều tới mức bất an, tới mức thấy nghi ngờ: Nghi ngờ toàn bộ nội hàm của những câu từ ấy. Điều gì đứng sau những ý tưởng này? Điều gì đứng sau dạng tri thức này? Điều gì chi phối toàn bộ các thông điệp này?

Ngòi bút không phải bị uốn cong, thứ bị nhào nặn, bóp méo, lỗ chỗ lồi lõm chính là lương tâm của kẻ viết.

Tay ta đang viết, hay ta chỉ là một con búp bê bị bấm nút điều khiển bởi vô hình. Không có sợi dây để nhận thức được rằng mình là con rối. Lương tâm chẳng đủ sáng để nhân biết kẻ bấm nút. Lương tâm không đủ mạnh để chống lại kẻ bấm nút. Tất thảy những điều ta thường viết có thể chẳng hề là của ta.

Nào, cả sự sáng tạo. Đi tìm những chân trời nghệ thuật mới, những ý tưởng mới… tất tần tật chỉ là một cơn vùng vẫy. Mơ hồ nhận thấy tất cả những điều này không phải là mình, cố đạp đổ, cố bứt phá, nhưng rồi sẽ lại rơi vào một thứ không phải là mình khác.”

(Bài “Ai viết”)

 

“Có những ngày trống rỗng trôi qua. Thời gian trở nên không quan trọng. Mọi thứ vèo vèo trôi đi trước mắt. Tôi cảm nhận thấy toàn bộ sự vô nghĩa của cuộc đời mình. Phải rồi, có điều gì có nghĩa đâu. Tất cả những cơn tham vọng, tất cả những sân hận, tất cả những đam mê níu bám. Chúng trống rỗng như ngày hôm nay, và cũng trống rỗng như nhiều ngày khác nữa.

Lời này cũng trống rỗng. Tất cả chỉ là một cơn yếu đuối thừa mứa của tinh thần. Một bài thơ tuyệt đẹp hay lời gào thét bệnh hoạn rồi cũng chỉ là thanh âm tõm xuống hư vô. Đứng trước mênh mang, vô tận của vũ trụ, sự nỗ lực của đời người bỗng mờ nhạt, tựa hồ giọt sương dưới ánh nắng, long lanh đấy, nhưng rồi cũng biến mất.

Nhưng nếu không có ánh nắng, giọt sương liệu có long lanh đến thế chăng? Nỗ lực có đẹp chăng nếu ta không thấm thía được sự vô nghĩa của tất thảy? Ta là ánh nắng hay giọt sương? Nếu chỉ vì sợ hãi trước mênh mông vô nghĩa kia thì con người tồn tại làm gì nữa? Bông hoa đâu cần phải nở, sơn ca đâu cần phải hót, ta đâu cần phải trải nghiệm tất cả điều này… Đây có phải lời của nỗi sợ mênh mang đang tự an ủi bản thân? Có phải ta vẫn cần bám víu vào một mục đích nào đó, một lý tưởng nào đó, thậm chí là một cơn đau nào đó để cố lý giải cho sự tồn tại của bản thân và thế giới.”

(Bài “Trống rỗng và mỉm cười“)

 

 

Tổn thương do bị xâm hại – Tác hại của một xã hội thiếu nền tảng hiểu biết về dục

Sự việc nữ thi sĩ tố cáo ông nhà văn quan chức, dù đúng hay sai, cũng chỉ cho thấy một điều rằng cả đàn ông và phụ nữ Việt Nam thiếu nhận thức trong vấn đề tình dục. Năm 2011, khi lần đầu tôi cùng một người bạn làm website giáo dục về dục (chứ không chỉ là giới) có tên là Nghệ Thuật Yêu, tôi thường xuyên gặp phải cái nhìn miệt thị của không ít chị em, và gặp không ít lời

Đôi mắt tôi

Có những thế giới tôi dạo bước Chẳng ai lai vãng Họ lờ đi như không có trên đời Hai con mắt bịt hai thôi còn một Giả ngắm nhìn nhân gian ở cõi kia Kẻ vô lý trí thấy tất thảy Chẳng hiểu gì tất thảy Lao và lao và lao và lao Nào có sao Lạc vào vô vàn thế giới Xoá nhoà bản thân thành hạt bụi Đúc nên tầng tầng thế giới   Tôi yêu đôi mắt tôi Lý trí tôi

Khi Osho đi tù & ý nghĩa tâm linh của chính trị

Cái tên Osho đã trở nên quen thuộc với nhiều người Việt Nam từ những năm 2005 cho đến tận bây giờ. Thế nhưng, xung quanh ông vẫn luôn tồn tại nhiều góc nhìn khác nhau, thậm chí có cả những nhận định mang sắc thái tiêu cực. Đôi khi, người ta công kích ông, xem ông như một kẻ chống đối xã hội hay một người vô chính phủ. Nhưng Osho là một con người với muôn vàn chiều kích, một tâm hồn rộng

Chầu gió

Tây phong u u ải bắc lu mờ vết chân hoang ngóng đại ngàn … ngưng…Hoang vu non lĩnh khí thờ ơ ta nghe lòng rỗng chân mây chẳng níu phím trăng buông khuất bóng hư vô vũ trụ…hờ…Ta cố dịu một cơn cuồng loạn nghe gió mọc kẽ da hóa tuyết băng lã chãLạnh này ai đã lặng một cuộc chờLặng một cuộc nhân sinh mạng người sao rụng không gian vụn toang hoác lỗ không định trướcBạn bè xa thẫn bóng chiều tàVút

Sống không phản kháng – Krishnamurti

Tôi thực sự không biết tại sao tôi ngồi trên bục này. Tôi cảm thấy tôi nên ngồi trên mặt đất cùng với tất cả những người còn lại, nhưng tôi đã ở đây rồi. Đó không phải là vị trí thẩm quyền. Tôi nghĩ rằng điều này cần phải được làm rõ ngay từ đầu. Tôi không ngồi đây với tư cách là Hội đồng Delphi, đặt ra giới luật hoặc cố gắng thuyết phục bạn nên có bất kỳ thái độ, hành động