Home Sáng tác mới Gẩy nắng

Gẩy nắng

Ta nắn dây nắng tháng Bảy chùng điệu giang hồ
Buông lơi cây đàn muôn dây
Chẳng đôi tay hữu hạn thiên tài gẩy nên khúc riêng tây
Chỉ hồn ta rung điệu nắng
Của một ngày tháng Bảy ngừng trôi
Đọng đáy ly rượu chiều cay ngọt

Câu thơ này
Là một sợi dây nắng đã rung lên
Thành phố bắt nhịp
Một khoảnh khắc buồn và đẹp
Thời gian ơi, trôi trôi
Để những gì qua đi còn mãi
Vẻ trinh nguyên

Cuộc đời vô tận
Nhưng chẳng thể vô tận như những dây nắng mặt trời
Mặt trời dù vô tận
Nhưng chẳng thể vô tận như tâm hồn ta bất diệt

Đó là cuộc chơi liên miên bất tuyệt
Của lớp lớp thời gian
Kì diệu
Tâm hồn ta
Chỉ nhỏ nhoi như giọt sương mai
Giữa vô tận cuộc đời

Hãy quên những điều này
Và nghe tháng Bảy gẩy điệu đàn
Của nắng
Và nếu mây tới
Là khúc đệm của mây
Và mưa ào ào trút cao trào
Và trăng
Nốt lặng vằng vặc lòng ta bất diệt

Sợi nắng này đã được nắn xong
Khi câu thơ vào hồi kết
Một cái kết mênh mông

Hà Thủy Nguyên

Thả cờ gặp mưa

Thả quân cờ……rơi…biến động mùa… Tứ khí mưa dâng mây đẩy gió gió mưa mưaThả mềm tục lụy lẩn đáy hồ sen vừa héRót trà ngòn ngọt cuống thời trôi Kia đây ta đã về trời nơi tầng mây du đẩyGót sương mưa đà kín giang hồMột áng thơ vừa độ ngấmTiếng hồn đã ngâm Ngưng bút vệt mực chưa tròn chữXòe mưa bóng hoa chợt tan hình Trận cờ dở nhịp đời thắng bạiTách trà sen đẫm nước thời qua Hà Thủy Nguyên

Bóng mây qua

Vớt cánh mưa trưa hoa nước đọng mi cườiMong manh bóng mây đã qua đờiChợt gió chợt mưa bước chân chưa bén trần ai lang thang vạn nẻo mịt mùngLăn sương sương nơi hư vô đích nào đến đượcBóng mây đấy ư? Ta đấy ư?Nhân sinh ta đã lạc vào ư? Phác điệu thơ hờ cố nhân xa mờ không bái biệtMỉm chút cười hờ đã bặt tămLong lanh thủy hoa vỡNgỡ mơ…Ngỡ chạm ý hờ đà bay vụt… Mong manh này kiếp sốChạm hờ

Về lại cuối thu

Ta hát bài ca Ngợi hoa tàn Ô mùa héo úa Đã sang trang Trầm hương ai thắp chờ trăng sáng Chờ ta nhàn Tản cả nhân gian   Ta hát bài ca Tụng chinh phu Mùa trận mạc dậy hồn thu đã tận "Anh hùng hữu hận" (*) Lá lá rụng Mịt mùng Lửa bập bùng tuý ca biên tái   Ta về lại mùa hoa bướm cũ Động hoàng hoa đã rủ tro tàn Mưa giọt giọt đã khô Rượu đổ tràn hơi

Thơ một đêm xuân

Hoang đêm Những mái nhà u uất hận đô thành Rít oán màu xuân không sắc Lại một bài thơ đã thêm Lại một ngày đau qua nhanh Lại một tương lai chẳng chắc Lại chuỗi dài thắc mắc Về vô hạn trần gian Bầy âm hồn chẳng tan Rít hơi cay trần thế Níu bám điều chi Chút cơm cặn canh thừa Chờ tinh thần thối rữa Lại thêm người thối rữa Lại thêm Lại thêm Và đêm ứa cơn đói khát Ôi đô

Kẻ mơ

Tôi đã quên mình là kẻ mơ Lơ thơ trên phố Dọc ngang tìm lời giải đố Chẳng viết nổi câu thơ Có những chiều thu lạnh nhạt trôi qua Tôi đi và đi giữa dòng người Dòng đời trôi đi đâu về đâu Dòng sông ra biển tìm cái chết Còn tôi hư huyễn thoát giấc mơ Để rơi vào cơn mơ khác Thêm tầm thường Thêm giả dối Muôn vàn kiếp phù du Đâu ai tỉnh Phật cũng rơi vào hư huyễn thế