Home Sáng tác mới Nhàm chán mang tính thời đại

Nhàm chán mang tính thời đại

Tôi đã mệt

Những vần thơ nhàm chán

Thế gian buồn bỏ tôi lại cõi không

Trời đã hết những tia vàng héo hắt

Nhân loại cười có thấy mỏi miệng chăng?

 

Lời vụn quá

Thời đại vụn

Bụi mịt mù, thành phố vỡ tả tơi

Mưa ướt sũng đôi chân người lạnh lẽo

Nóc nhà cao

Rách nát dải sương mờ

 

Những vần thơ câu chữ gãy làm đôi

Thần bạc nhược vuốt ve cơn yếu đuối

Có một bầy nhà thơ nông và nổi

Tiếm thi đài, thành phố tan hoang

Và nhân loại lên cơn hoang đàng

Thời đại chẳng sang trang

Chỉ còn dòng viết dở dang

Thời gian

Ta phủ bụi

 

Dẫm giầy lên phế tích

Nhân loại như bóng ma

Ta nhàm chán lết qua

Ta thành ma chưa nhỉ?

Câu thơ này có vụn?

Thần ta bạc nhược chăng?

Mưa có rơi đầu ngõ?

Bụi có mờ sau lưng?

Bóng ma nào nhàm chán?

Bóng ma nào cuồng điên?

Ta cười như mặt nạ

Ta có mỏi miệng không?

 

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ nằm trong tập thơ NẰM XEM SAO RỤNG của Hà Thủy Nguyên

Sám hối biển khơi

(Tưởng niệm sự kiện Gạc Ma) Những trận chiến nào đã qua Những trận chiến nào đang tới Tôi đang đợi ngày sám hối Của những tên điên Những kẻ ha ha phất cờ khởi sự Bằng xương máu chất chồng oán hận Không oán hận, chúng nào có nghĩa gì đâu! Họ không quên oán hận Nhưng đã quên mất nỗi đau Tự cấy mình hóa thân quái vật Gào lời giả dối quen tai Hàng hàng mĩ từ lý tưởng Bộ đồng phục

Cà phê chiều nguội anh hùng

Nghe tin Stan Lee qua đời Chuyện đời lướt qua Kẻ cao giọng rít lên điều nhạt nhẽo Những lời vô nghĩa vãi vương Ly cà phê đã nguội Ai thương đâu buổi chiều đang cạn Ai thương đâu một kẻ ơ hờ Thèm phút giây vắng lặng Thèm im ắng Như mây   Tôi đã ngồi đây Đầu thế kỷ điêu tàn Ếch nhái đầy đường, anh hùng vắng bóng Cuồng nhân rêu rao cứu thế Tội đồ điên loạn vênh vang Ôi những

Ru kiểu mới

À ơi Ơi à   1 Đạo – Lạo Xạo Đời – Ngôi Blời   Bến giác xa xăm Hố rác trước mặt Giác vô ảnh Rác đa sắc Lạc giữa hư vô ai gọi ai về   2 Thơ – Nói Mơ Đương Đại – Điên Dại   Cái đẹp suy tàn Thói đời hẹp lượng Nhấp ngụm ảo, trời quang mây tạnh Tỉnh hơi men, trăng lặn sao mờ Màu hư thực, ai người thấu rõ   3 Chính – Minh Tinh Tà

Mài bút đêm…

Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.Đặng Dung Vẩy chữ run đêm Vẩn mây váng trời vừa xáo động Vẫn ta đây, vẫn ta đây, ta đây In bóng tường nam một vệt dầy Nét thủy mặc phác sầu đêm nay Vắng một điệu nhạc Lặng một chòm thơ Vuốt sợi mực dài bạc bi ai Niềm đêm thăm thẳm kiếm ai mài Trăng tà đâu nhỉ, hoa chợt rụng Rũ nhàu cánh mỏng xác ai đau Này là

Bừng tỉnh

Tôi bừng tỉnh sau miên man trường dạ Gió rung trời Bom lạc giữa tầng xa Tiếng thét gào Hồn oán cõi tha ma Cơn đói quặn chút nhân tình rơi rớt Cóng…giấc sâu Lạnh mưa…hiên vỡ vỡ Giọt giọt đau Chẳng còn thấy u sầu Âm ỉ mầm cơn hận len vào mộng kiếp sau Những phận người đau đáu nguyện cầu chút bình dị đời trôi mà nào ai hồi đáp Thơ bất chợt…gào bên giường ấm êm lay lay giá buốt Lạc