Home Sáng tác mới Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Rào rào gió

Phố ma thất thểu bóng người

Bóng tôi

tôi hành khất

kết thân đời

xin xỏ giọt chân tâm

 

Nơi gió rụng vàng sương

Hà Nội

Cổ thành tôi giam tôi

Tôi mơ trong mơ

trong mơ

lại trong mơ

Ngút ngàn thơ

mộng ngàn năm mộng

 

Hà Nội trong ai

Bóng mờ thế giới

Hành khất tôi

Hành khất thơ

Phố ma chờ tôi nhỏ giọt chân tâm

Cổ thành chôn vùi ba tấc

Đất gió nổi

Gào tôi

Vàng sương gió héo

 

Nhưng

Tôi đã chìm sâu

Sâu trong lòng tôi

Mùa đông

Chìm sâu nỗi buồn

Gào cơn cô độc

Mặc bóng tôi hành khất thị thành hành khất

giữa cơn mơ

chỉ thơ lải nhải

 

Hà Nội. Mùa thơ

Mộng tràn phố gió

Chân tâm hư vô

Tôi gom bóng tôi

vần thơ lạc điệu

giữa mơ

 

Hà Thủy Nguyên

 

Ngõ mưa trưa

Ngõ mưa trưa Tiểu trúc Rớt một tia sấm Đáy ly Chẳng bóng ai vừa đi Đã qua đời Hồn phách phân li Ngày buồn trôi mà chi Nghe úa tàn loang Nhón bước Bóng nước đọng lâm li Ai đợi ai mà chi Nhón bước này Bóng hình phai Nâng ly này Trót gục Bên mộ ai Giấc mưa Chìm Vắng lặng ngõ sâu Ánh mùa rơi rụng Vệt trúc buông dài Bóng tóc trưa Hà Thủy Nguyên

Lá loạn cành hoang

Lá loạn cành hoang Lá loạn cành hoang Xôn xao xúc cảm trời đông lộng Ta lướt phố dài Mây rủ một nhành mai Chàng ngủ gục thư trai Ôm giấc mộng hoàng đài   Lá tàn tàn Phong hoang hoang Mộng hoàng đài úa vàng trên nẻo vắng Hoa mai trắng Tinh tựa sương Mềm tựa tuyết Chân nhân đang thuyết lẽ vô thường   Ta thoảng điệu gió Ta vi Vô Vi Cõi đời lặng nhịp Chân nhân mờ bóng Chàng sực tỉnh rồi Ta

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

Giấc mưa

Gối giấc mưa trưa buồn rỉ rả Tóc mây vương vấn ướt sơn hà Vén dải mành thưa soi thế sự Bụi mờ đã tắt dưới mây mưa Hôm nay ta đã buồn chưa nhỉ? Lẽ đời đã dịu góc thành xưa Có tờ thơ cũ nhàu bên gối Những lời vơ vẩn tựa mây mờ Thế sự giờ đây không thơ nữa Có ta nằm đếm giọt mưa trưa Có hơi sấm động vằn vô vọng Có tòa thành cũ đã quên mình Tôi

Những bức thư dang dở

Mảnh vỡ tôi vạ vật những đâu đâu Những vướng víu của kiếp người chật hẹp Mà thoáng chốc tôi đã đi hết kiếp Vẫn với tay quờ quạng chẳng gặp tôi Ở một kiếp xa xôi vụn vỡ Tôi chạm nhẹ mảnh thư tiền kiếp Những hồn đau cố gắn lấy phận người Những vết thủng gỉ hoen màu ký ức Bút đã đưa có ngưng chẳng thành lời Có bóng hình phảng phất giữa trang thư Khâu chặt đớn đau rớm máu mỉm